Người trước mắt mặc trường bào màu tím họa tiết rồng trắng uốn lượn, khuôn mặt tuấn tú, thiếu đi một phần quật cường ngày xưa, nhưng lại hơn vài phần trầm ổn.
Ba năm thời gian, hắn thật sự đã trưởng thành, chính là ta rốt cuộc nhìn không thấu tâm hắn.
“Tỷ tỷ.” vị thiếu niên trước kia cho dù phải liều chết cũng không
gọi ta hai tiếng này, nay lại là cười nhẹ đứng ở trước giường của ta,
gọi ta như thế.
Ta nao nao, sau cũng nở ra một nụ cười yếu ớt “Tiểu Ngọc Ngọc, sao giờ lại nguyện ý gọi ta là tỷ tỷ thế?”
Mặc dù trong lòng biết được tất cả đã không giống với lúc trước nữa, nhưng lại vẫn như cũ không muốn thừa nhận, vì thế vẫn trêu tức gọi
giống như lúc trước.
“Trước kia không hiểu chuyện, hiện tại đã trưởng thành, tự nhiên
cũng có thể hiểu rõ dụng tâm của tỷ tỷ đối với ta.” Hắn khóe môi khẽ
cười, khoan thai nói.
“Vậy đệ phải báo đáp như thế nào cho tỷ tỷ đây?” Ta dựa ở trên giường, ngẩng đầu nhìn thiếu niên trước mắt.
Hắn tùy ý ở trước giường của ta ngồi xuống, tươi cười chưa mất “Tất nhiên là nói cho tỷ tỷ một bí mật lớn.”
“A, bí mật gì?” Ta biết thiếu niên trước mắt đã không còn là vị
thiếu niên quật cường lại đáng yêu của trước kia nữa, mà là vua của một
nước, trong tiềm thức sớm đã hiểu được mục đích hắn tới đây, tất nhiên
không phải thuần túy là đến thăm ta, nhưng là trong tâm tư cũng không
muốn thừa nhận.
Dù sao hắn cũng đã từng là người mà ta nghĩ muốn bảo hộ cùng chiếu cố.
“Nói cho tỷ tỷ biết tại lễ tỷ đăng cơ mấy ngày trước, là ai bắn tên, mục đích của hắn là gì?” Hắn vẻ mặt bình tĩnh, giống như là đang nói
chuyện phiếm vậy.
Là ai bắn tên sao?
Lòng của ta đại khái cũng hiểu rõ, nhưng là ta cũng rất muốn biết mục đích Sở Ngọc nói cho biết là gì ?
“Đệ biết sao? Sẽ không phải là đệ đó chứ.” Ta ra vẻ kinh ngạc hỏi.
“Tỷ tỷ.” Hắn có chút oán hận nhìn ta “Tỷ không tín nhiệm ta như vậy sao?”
Giờ phút này hắn không còn mang theo vẻ từng trải nữa, mà là vẻ mặt của một thiếu niên nên có.
Giờ phút này hắn, hắn cũng không còn là vị thiếu niên mang theo vẻ
quật cường, đem yêu hận hiện rõ trên nét mặt như trước kia nữa, mà là
mang theo vài phần tính kế, vài phần thử.
Hắn là vua, ta cũng là vua, chúng ta sớm đã không ở cùng trên một chiến tuyến.
Khoảng thời gian kia không thể quay lại được nữa.
Có lẽ hắn có vài phần cảm kích đối với ta, nhưng cũng sẽ không tiếp tục thẳng thắn thành khẩn với ta nữa.
Ba năm trước đây, ta nếu như ở lại Tây Việt quốc, vậy tất cả sẽ lại như thế nào?
“Tỷ tỷ đây không phải là đang nói đùa với đệ hay sao?” Ta ngồi thẳng người lên dựa sát vào hắn, vẻ mặt tươi cười “Kia nói cho tỷ tỷ biết,
rốt cuộc là ai?”
Có lẽ là do vẻ mặt tươi cười vui đùa của ta đã kích thích đến hắn,
hắn bỗng nhiên có chút nổi giận “Này, ta đang nói chuyện đứng đắn với
tỷ.”
Chính là ta lại cười đến càng thêm sáng lạn, bởi vì hắn cũng không
phải thật sự đã thay đổi hoàn toàn, có lẽ cũng chỉ là thật sự đã trưởng
thành, hiểu được cần phải dùng ngụy trang để bảo hộ bản thân.
“Nếu tỷ còn cười nữa, ta sẽ đi.” Có lẽ chúng ta trời sinh bát tự bất hòa, ta dường như luôn có bản lĩnh làm cho vị thiếu niên này nổi giận.
Thật đúng là làm cho ta có một chút cảm giác thành tựu.
Ta ngừng cười, kéo vạt áo hắn lại, nhẹ nhàng nói: “Được, được, ta không cười nữa, đệ mau nói cho ta biết đi.”
Hắn có chút bất mãn chuyển thân, cúi người ở bên tai ta nhẹ nhàng mà nói: “Có lẽ tỷ không tin, nhưng tất cả đều là do Chiến Hậu gây nên.”
Thật sự đúng như ta đã suy nghĩ, nhưng là ta lại làm bộ cái gì cũng không biết, kinh ngạc kêu sợ hãi “Như thế nào lại là Mị Mị?”
Sở Ngọc tựa hồ rất vừa lòng khi nhìn thấy biểu tình như vậy của ta, lại một lần nữa kiên định nói: ” Chính là hắn.”
“Tiểu Ngọc Ngọc, ngươi đang nói đùa sao.” Có lẽ ta cũng không quyền
nhận xét về người khác, ít nhất đó là thói quen ngụy trang của ta, lúc
trước khi chưa khôi phục lại trí nhớ, là vì muốn hoàn thành nhiệm vụ, mà nay lại là vì trách nhiệm của mình.
Lúc trước ta là một cô gái thiên chân nhiệt tình, cảm giác đó cũng không phải là đã bị năm tháng che giấu.
Nếu là trưởng thành mà phải mất đi nhiều thứ như vậy, ta đây tình nguyện mình vĩnh viễn không lớn lên.
Nhưng là lớn lên lại là chuyện không ai có thể cãi được, thay đổi cũng có lẽ chẳng qua là nhìn thấu một vài thứ hơn mà thôi.
“Ta tự nhiên là nói thật.” Hắn nhíu mày, bất mãn liếc ta “Nếu không phải bởi vì tỷ, tỷ nghĩ rằng ta sẽ bán đứng Chiến Hậu sao?”
Ta thu lại tươi cười, chân thành hỏi: “Hắn vì sao lại phải làm như vậy?”
Kỳ thật từ lúc từ bên trong hôn mê tỉnh lại ngày đó, ta liền suy
nghĩ cẩn thận tất cả, mũi tên kia cũng không phải do người bắn, mà là
được bắn ra từ cơ quan đã được thiết kế tốt ở trên đài cao, cho nên ngày đó ta quay đầu lại cũng không thể nhìn thấy thân ảnh một ai.
Hơn nữa mũi tên kia cũng không bắn vào chỗ trí mạng của ta, mà ở
trên đầu mũi tên có tẩm dược đặc chế, cho nên ngày đó ta mới có một loại cảm giác mình sẽ không chết.
Về phần hôn mê nhiều ngày tất nhiên cũng là do loại dược kia ban tặng.
Việc này chỉ cần ta tỉnh lại, ta liền sẽ hiểu rõ tất cả, cho nên
người mà Mị sở dĩ muốn gạt không phải là ta, mà là Cơ Lưu Tiêu, Mị muốn
bày ra một màn này là muốn cho hắn phải lựa chọn.
Chuyện các nước nhỏ xung quanh bốn nước liên minh lại tấn công Đông
Hải quốc, tất nhiên cũng là do Mị bố trí, bất quá chỉ là đem toàn bộ vấn đề đều đặt lên trên mặt bàn, hắn sáng tạo ra một cục diện như vậy, tất
nhiên là làm cho ta không thể không giải quyết mọi vấn đề.
Mà hắn thế nhưng lại biết những suy nghĩ phức tạp của ta, cũng có lẽ hắn còn biết được cả những lời trước khi mất Dục ca ca đã nói với ta.
Trước lúc ta khôi phục lại trí nhớ, Dục ca ca lấy thân phận Cơ Lưu
Hiên làm ra cuộc giao dịch với hai người bọn họ, như vậy tất cả mọi
chuyện mà hắn làm có liên quan đến Dục ca ca hay không?
Lúc trước ba người bọn họ đã có hiệp định gì?
Lần đó ở Tây Việt quốc hắn bị bại bởi Cơ Lưu Tiêu, chính là lúc này
đây Cơ Lưu Tiêu cũng là bị bại bởi hắn, không nhìn ra tất cả bất quá
cũng chỉ là một ván cờ.
“Tất nhiên là vì tỷ rồi.” Sở Ngọc che giấu cảm xúc đặc biệt vừa rồi
hơi lộ ra, nhìn ta cười nói: “Tỷ tỷ nên hiểu được là hắn yêu tỷ.”
“Vậy còn đệ? Đệ nói cho ta biết tất cả là vì cái gì?” Ta cũng cười nhìn lại Sở Ngọc.
Hắn cũng là thản nhiên cười nói: “Cái tỷ tỷ cần chính là hạnh phúc,
cho nên nam tử kia tất nhiên là không thích hợp với tỷ, nhưng ta cần
chính là một nhân tài, người mưu lược như thế ta tất nhiên không thể bỏ
qua.”
Đây chính là mục đích của Sở Ngọc sao?
Chuyện ta luôn lo lắng quả nhiên là đã xảy ra, Sở Ngọc một khi đã trở thành vua, tất nhiên sẽ không chịu buông tay đối với Mị.
“Đừng quên, trong tay hắn có thánh chỉ do chính tay phụ vương đệ
viết, hắn nếu là phải đi, đệ cũng không thể tránh được.” Sở Ngọc nếu là
hiểu biết Mị, nên hiểu được không ai quyết tuyệt bằng hắn.
Chuyện hắn đã trải qua còn nhiều hơn rất nhiều so với hai chúng ta
gộp lại, nếu nói đến thương tổn, không ai bị thương tổn lớn bằng hắn.
Mặc dù ta không biết gì về hắn, nhưng là lại có thể cảm nhận được tất
cả.
Ta vĩnh viễn cũng quên không được ánh mắt trống rỗng thật giống như
không nhìn thấy bất kỳ vật gì trên thế gian này, ai đã cho hắn sự tuyệt
vọng đến như vậy.
“Tỷ tỷ, nếu tỷ không cần hắn, như vậy hắn đi đến nơi nào cũng như
nhau mà thôi.” Sở Ngọc cũng là kiên định cười nói: “Nếu là hắn như vậy,
ta liền có thể tin tưởng sẽ làm cho hắn ở lại bên cạnh ta.”
Ba năm, giờ phút này vừa lúc tròn ba năm.
Mị đã nói qua. Ba năm thời gian cũng đủ để giúp đỡ chu toàn cho Sở
Ngọc trở thành một vị vua, mà hắn cũng sẽ trở lại bên cạnh ta.
Hắn nói đúng, ba năm thời gian xác thật đã làm cho Sở Ngọc trưởng
thành một vương giả, nhưng là hắn tựa hồ là đã quá mức sốt ruột, quên
mất rằng một người khi đã trở thành vua, sẽ phải gặp qua loại cân nhắc
này.
Ta biết Sở Ngọc nói rất đúng, nếu ta làm tổn thương hắn, như vậy hắn cái gì cũng đều không cần.
Hắn sẽ không còn vướng bận, hiển nhiên sẽ hóa thân thành Tu La bách
chiến bách thắng, đến lúc đó Tây Việt quốc chinh phục thiên hạ chỉ là
một chuyện nhỏ.
Bất quá ta không nghĩ tới Sở Ngọc không ngờ đã bắt đầu có dã tâm này, hắn ôm trong lòng chính là giấc mộng xưng bá thiên hạ đi.
Đây mới là mục đích hắn nói tất cả mọi chuyện cho ta biết.
Cái bẫy Mị thiết kế lúc này lại trở thành thời cơ của hắn, cuối cùng người thắng lợi có lẽ sẽ là hắn.
Chính là hắn không biết là ta đã sớm biết tất cả.
“Hắn nếu thật sự đã làm thương ta thì đã sao? Ta nếu là không trách tội hắn thì sao?” Ta cười hỏi lại.
“Tỷ tỷ, tỷ nếu là không thích hắn, như vậy đến cuối cùng đúng là vẫn sẽ làm tổn thương hắn, sớm hay muộn hơn một chút thì có gì khác nhau
đây?” lời nói của Sở Ngọc giống như đang uy hiếp ta.
Sở Ngọc có cơ trí chỉ cần liếc mắt một cái đã nhìn ra bản chất của
sự việc, lại trải qua vài năm tôi luyện, có lẽ ai cũng không phải là đối thủ của hắn.
Ta im lặng chống đỡ, lần đầu tiên biết được cảm giác bị người bức đến góc tường quẫn bách đến mức nào.
Mà hắn cũng là cười tiếp tục nói: “Tỷ không phải là thích Cơ Lưu
Tiêu sao? Chiến Hậu thiết kế hắn như vậy, tỷ không tức giận sao? Hay là
tỷ cũng không thương hắn như tỷ đã nghĩ ?”
“Không phải…” Ta mở miệng, lại bị Sở Ngọc chặn đứng lời nói, giờ
phút này hắn khí thế bức người “Ba năm trước đây, tỷ vì sao phải đi? Nếu đi rồi, sẽ không thể quay đầu lại. Ba năm trước đây, nếu tỷ ở lại Tây
Việt quốc, có lẽ chuyện gì cũng sẽ không phát sinh, có lẽ tỷ vĩnh viễn
cũng sẽ không nhớ lại tỷ là ai. Có thể vĩnh viễn sống theo ý mình. Nhưng là tỷ đi rồi, như vậy liền phải chịu trách nhiệm chuyện phụ thân đã để
lại. Không cần tiếp tục giữ lại dư âm làm gì.”
Sở Ngọc như thế, làm cho ta cảm thấy thật xa lạ, nhưng là ta lại cố
tình không có sức để phản bác, chỉ có thể kinh ngạc nhìn hắn.
Hắn thành công nhiễu loạn nội tâm của ta.
“Tỷ tỷ, kỳ thật tỷ có biết phải không? Ta thật sự rất thích tỷ, lúc
trước cũng là vì sĩ diện mà không thừa nhận.” Sở Ngọc cúi người, đột
nhiên kề sát vào ta, khuôn mặt tuấn tú của hắn cơ hồ muốn chạm sát vào
mặt ta, làm cho ta cảm thấy cực kỳ áp bách.
Hơi thở ấm áp của hắn không ngừng mà thổi phun lên trên mặt ta, mang theo vài phần ái muội thản nhiên “Nhưng hiện giờ thì sao? Tỷ hiện tại
là nữ vương của Nam Mạch quốc, mà chúng ta cuối cùng cũng sẽ trở thành
kẻ thù. Cho nên khi ta nhận thức đến điểm này, đã học được chậm rãi quên tỷ. Có một chút, ta cùng tỷ tỷ bất đồng, ta sẽ không bởi vì một ai đó
mà buông tha cho cái mà mình muốn có, mặc dù người kia là tỷ tỷ cũng vậy mà thôi. Ta chỉ biết làm cho mình có được tất cả.”
Thiếu niên lúc trước mà ta toàn tâm muốn chiếu cố, giờ phút này lại
không chút nào che giấu nói ra dã tâm của mình, mà ta lại ngậm miệng
không nói lời nào nhìn hắn một lúc lâu, hắn mới đứng dậy rời khỏi ta,
xoay người rời đi.
Đi được vài bước, hắn lại dừng bước, quay đầu cười nói: “Đúng rồi,
tỷ tỷ, quên nói cho tỷ biết. Mặc kệ tỷ lựa chọn giữ hắn lại hay là tổn
thương hắn, ta đều đã nghĩ ra biện pháp làm cho hắn ở lại Tây Việt
quốc.”
Lúc này đây hắn cuối cùng cũng không quay đầu lại, tiêu sái mà rời
đi, mà ta cũng là kinh ngạc, bất động nhìn thân ảnh màu tím kia biến
mất, đáy lòng một mảnh mờ mịt.
Rất nhiều việc, so với bất kỳ ai khác hắn là người nhìn rõ nhất, biết chính mình muốn cái gì, buông tha cho cái gì.
Ba năm thời gian, chung quy mọi chuyện đều đã không còn như lúc trước kia nữa…