Độc Phi Khuynh Thành

Chương 223: Q.4 - Chương 223: Tâm khó hiểu




Như trước là bị che mắt, như trước là ngồi ở bên trong xe ngựa từ từ lắc lắc, như trước là không khí nặng nề hít thở không thông bao trùm toàn bộ xe ngựa, nhưng khác với lần trước là bị mang đến, còn lần này đây là bị mang đi. Dạ Khuynh Thành quả nhiên là nói được thì làm được, sau ba ngày khi đã thẳng thắn nói tất cả mọi chuyện với ta, hắn bèn mang ta đến một nơi cách ly khác. Quả nhiên là tính làm cho ta đời này không thể rời đi sao?

Quyền lợi, thật sự là trọng yếu như vậy sao? Ta tựa vào trên vách xe, nghe thanh âm bánh xe chuyển động ở bên ngoài vọng vào, suy nghĩ miên man. Cũng không biết là đã trải qua bao lâu, xe ngựa mới dần dần chạy chậm lại, Dạ Khuynh Thành bên cạnh lại nhích người lại gần ta, cho đến khi tháo mảnh vải đen che mắt ta xuống, hắn mới nói “Liễu Lăng, chúng ta đi đến vùng đất Cực Bắc được không?” Vùng đất Cực bắc? Cực bắc chính là vùng đất khắp núi đều phủ tuyết trắng ở trong truyền thuyết sao ? Thật sự muốn ẩn nấp ở một nơi thâm sâu cùng cốc, không màng đến thế sự hay sao? Đáy lòng tuy rằng là có hàng vạn lo lắng suy tính, nhưng là ở mặt ngoài ta cũng không thể hiện ra biểu tình gì, cũng không có đáp lời, chính là như trước ngây dại nhìn cảnh vật phía bên ngoài xe ngựa. Đối mặt với Dạ Khuynh Thành, ta mới biết được cái gì gọi là tâm cơ. Hắn thấy ta không nói, cũng không có mở miệng nói thêm gì nữa, bên trong xe ngựa khôi phục lại một mảnh yên tĩnh. Cũng không biết là đã trải qua bao lâu, trong thân thể truyền đến một trận đau đớn, ta không khỏi nắm chặt ngực, nhưng là sắc mặt lại cố gắng giả bộ trấn định. Nhưng là Dạ Khuynh Thành vẫn nhìn ra được sự khác thường của ta, lại gần bên cạnh ta, ôn nhu hỏi: “Liễu Lăng, ngươi làm sao vậy?” “Ta không sao. Không cần ngươi lo.” Ta lại ngoảnh mặt đi lạnh lùng thốt. Hắn duỗi tay sờ sờ trán ta, sau đó lại lo lắng nói: “Trán của ngươi thật nóng.” Ta cũng là gạt tay hắn ra, cố hết sức nói: “Không liên quan đến chuyện của ngươi, ngươi tránh ra.” “Liễu Lăng.” Hắn kêu lên có chút tức giận, cũng không cần để ý xem ta có đồng ý hay không, một phen đã kéo ta qua ôm chặt vào lòng “Đừng cậy mạnh, tại sao ngươi cứ muốn gây áp lực cho bản thân mình?” Ta giãy giụa muốn thoát khỏi lòng hắn, nhưng là hắn lại càng ôm chặt ta hơn, cơ hồ muốn đem ta khảm vào trong lồng ngực hắn vậy. Khóe môi hơi hơi nhếch lên, tạo thành nụ cười mỉm gần như trào phúng, ta thừa dịp động tác giãy giụa, từ trong ống tay áo lấy ra thanh chủy thủ đã sớm chuẩn bị tốt, không lưu tình chút nào đâm vào trước ngực hắn. Trong nháy mắt kia, ta nhìn thấy trong ánh mắt của hắn hiện lên sự kinh ngạc, đau lòng, bừng tỉnh đại ngộ, cuối cùng là chua xót tự giễu, cũng ở trong nháy mắt kia, hắn liền buông lỏng tay, không thể nhúc nhích được nữa. Đúng vậy, ta đã bôi một lớp dược lên trên thanh chủy thủ, mặc dù hắn có lợi hại như thế nào đi chăng nữa thì cũng vô dụng. “Liễu Lăng, Liễu Lăng…” Hắn lặp lại tên của ta, trong ánh mắt cũng là tự giễu. Ta lui về sau mấy bước, lạnh lùng nhướng mi nhìn hắn “Dạ Khuynh Thành, ngươi cuối cùng cũng có lúc bị rơi vào bẫy. Ngươi cuối cùng cũng còn chưa đủ tuyệt tình tuyệt ái.” Khổ nhục kế một lần kia không có thành công, mà lúc này đây cuối cùng đã thành công. “Sự thống khổ của ngươi không giống như giả vờ ?” Hắn đón nhận tầm mắt của ta, nhẹ nhàng mà hỏi: “Ngươi đã ăn dược sao?” “Không ăn thì làm sao có thể lừa được ngươi.” Ta lại chính là thản nhiên nói. Đúng vậy, tất cả, tất cả đều nằm trong kế hoạch của ta. Dược là ta thừa dịp lúc hắn không chú ý sớm ăn vào, cũng không phải là độc dược gì, chẳng qua chỉ làm cho ta trong thời gian ngắn ngủi sẽ xuất hiện đau đớn, cùng trạng thái sinh bệnh giả mà thôi. Ta không thể nắm chắc được hành động của mình có thể gạt được cặp mắt khôn khéo của hắn hay không, cho nên ta lựa chọn diễn chân thật. Chủy thủ cũng là do ta đã sớm chuẩn bị tốt. Sẽ chờ lúc hắn không chú ý mà đâm vào trước ngực hắn, mà trên mặt chủy thủ ta có bôi dược vô lực, có thể làm cho người ta trống rỗng, mềm nhũn mất hết khí lực. Dạ Khuynh Thành cũng là nhẹ nở nụ cười, ánh mắt nhìn ta vẫn là nhu hòa như trước “Xem ra ta lúc này đây thật sự đã bị đánh bại, ta như thế nào lại có thể quên mất nha đầu của ta cũng không phải là một con mèo nhỏ nhu thuận?” Ta không thích cách nói này của hắn, cũng không muốn cùng hắn nói nhiều lời vô nghĩa. “Người không có khả năng mỗi thời mỗi khắc đều thắng, cũng có khi sẽ phải nếm mùi thất bại, ngươi cũng vậy.” Đúng là vẫn còn có nhược điểm, đúng là cũng vẫn còn có lúc hắn không phòng bị. Hắn như trước mềm nhẹ cười, tựa hồ cũng không thèm để ý đến tất cả mọi chuyện xảy ra trước mắt, một lúc lâu sau, hắn mới hơi hơi than nhẹ “Ngươi, quả thật là nhân tố ảnh hưởng không tốt tới cuộc đời của ta.” Ta cũng là cầm thanh chủy thủ chĩa về phía hắn. Nhắm hai mắt lại để không nhìn thấy khuôn mặt làm người ta bị mê hoặc của hắn “Ngươi không nên làm thương tổn những người quan trọng nhất của ta.” Đúng vậy, ta cũng không có tính buông tha cho hắn. Có nhiều lúc nhân từ thật sự không nên tồn tại, nếu biết rõ thả hắn sẽ tạo ra một mối hậu họa lớn cho bản thân, như vậy ta vô luận như thế nào đều phải nắm thật tốt cơ hội này. Người như Dạ Khuynh Thành, lần đầu tiên có thể gài bẫy được hắn, thì tuyệt đối sẽ không có khả năng tiếp tục gài bẫy hắn lần thứ hai. Cho nên ta không thể không giết hắn. Con người vẫn đều là ích kỷ, ta cũng không phải là ngoại lệ, ta không thể cứ tiếp tục để cho hắn gây hậu họa như vậy được nữa. “Ngươi động thủ đi. Liễu Lăng. Ta nguyện ý chịu thua.” Thanh âm mềm mại của hắn vang lên bên tai ta, trên mặt thế nhưng lại không có một tia oán hận, cũng không có một chút sợ hãi. Hắn, giống như căn bản không cần sinh tử. Ta ngoan độc hạ quyết tâm, giơ lên chủy thủ liền đâm về phía hắn. Nhưng là bàn tay khi đến giữa không trung lại bị người gắt gao bắt lấy, bên tai vang lên một thanh âm trầm thấp, quen thuộc nhưng lại mang theo một chút xa lạ “Không thể.” Ta mở bừng mắt, trước mắt là một khuôn mặt xa lạ, nhưng là ta lại biết hắn là ai. “Mị Mị?” Ta nhẹ giọng gọi, không rõ hắn vì sao phải ngăn cản ta? Chẳng lẽ hắn còn chưa biết rõ tất cả mọi chuyện sao? Hắn cũng là đoạt lấy thanh chủy thủ từ tay ta, gằn từng tiếng nói với ta : “Ta không cho phép nàng giết hắn.” “Vì cái gì?” Ta không tự chủ được bật thốt lên hỏi. Ta không rõ, thật sự không rõ. Dạ Khuynh Thành rõ ràng làm nhiều chuyện có lỗi với hắn như vậy, hắn vì sao lại còn muốn ngăn cản ta giết Dạ Khuynh Thành? “Không có vì cái gì, không được chính là không được.” Mị cũng là dùng một loại ngữ khí cứng rắn nói với ta. Giờ phút này Mị lại giống như trở về là hắn của ba năm trước đây. Mị ngày đó dụ hoặc lòng người, nay lại lạnh lùng như lúc ban đầu, hắn rốt cuộc là làm sao vậy? Ta phát giác ta thế nhưng càng ngày càng không hiểu hắn, mặc dù lòng ta hiểu rõ cho dù có như thế nào Mị cũng sẽ không hại ta, tất cả những chuyện hắn làm đều là vì ta. Dạ Khuynh Thành có phải còn chuyện gì chưa nói cho ta biết hay không? Hắn có phải thật sự nắm trong tay cái gì đó có thể kiềm chế Mị hay không? Hay là do ta chưa hỏi đến? “Mị Thành, ngươi rốt cục nghĩ thông suốt rồi sao?” Dạ Khuynh Thành cũng là cười hỏi. Mị Thành? Nghĩ thông suốt cái gì? Ta không tự chủ được nắm chặt ống tay áo của Mị, tràn đầy chờ đợi nhìn hắn, mà hắn lại quay đầu đi, thốt lên lời nói lạnh lùng: “Ta là Hiên Viên Mị Thành. Hắn là ca ca của ta Hiên Viên Khuynh Thành.” Một câu nói đã sáng tỏ tất cả. Ta kinh ngạc nhìn hắn, không thể tin lắc đầu “Mị Mị, ngươi không phải.” Hắn thế nhưng đã biết được tất cả mọi chuyện sao? Hay có thể nói là hắn sớm đã biết tất cả. “Thân phận của ta nói bỏ cũng không thể bỏ được, giống như nàng vĩnh viễn đều là người Thu gia, ta cũng không thể phủ nhận mình là truyền nhân của Hiên Viên gia.” Tròng mắt của Mị như trước nhìn về phía ngoài cửa xe ngựa, giọng nói trong trẻo lạnh lùng. Mị sẽ không nói như vậy. Hắn căn bản là khinh thường cái gọi là thân phận, nhất định là có cái gì đó mà ta không biết. Ta đem ánh mắt hướng về phía Dạ Khuynh Thành, đã thấy hắn vẻ mặt vô tội nhìn ta lắc đầu, tỏ vẻ hắn không biết. Nhưng là, ta mới không tin hắn, hắn nhất định biết. “Mị Mị, ngươi gạt ta, ngươi mới sẽ không để ý đến thiên hạ, quyền lợi đúng không? Có phải hay không?” Tay của ta nhanh túm lấy vạt áo của hắn, cơ hồ gào thét hỏi. Ta không thích hắn như vậy, tuyệt đối không thích. Hắn quay đầu nhìn ta, nhìn một lúc lâu mới chậm rãi vươn tay ra, cầm lấy bàn tay đang nắm chặt áo hắn của ta “Liễu Lăng, đúng vậy, ta chẳng lẽ lại cần thiên hạ và quyền lợi sao? Nhưng là nếu trên thế gian này ta cái gì cũng đều không thể có được, như vậy nắm giữ quyền lợi cùng thiên hạ cũng không tồi.” Lòng của ta thật đau, là hắn đau lòng. Hai người cách nhau gần như vậy, lòng bàn tay chạm vào lòng bàn tay, giống như có thể chạm được vào trái tim của đối phương vậy, nhưng là lại giống như không hề có cảm xúc gì tồn tại, cả hai cách nhau bởi hai khoảng không gian, mong muốn mà không thể thành. “Mị Mị…” Ta nhẹ giọng nỉ non. Mà hắn cũng là nắm tay ta thật chặt, con ngươi thâm thúy nhìn thẳng vào ta, thật lâu sau mới sâu kín nói “Liễu Lăng, ta cũng không thể cứ mãi đứng ở phía sau đợi chờ nàng được. Nếu có thể có được nàng, ta liền không cần thiên hạ. Nếu không thể có được nàng, như vậy ta muốn toàn bộ thiên hạ đến bồi thường cho ta.” Đầu ngón tay xẹt qua hai má của ta, thanh âm của hắn trở nên cực kỳ ôn nhu, gần như dụ hoặc “Liễu Lăng, ta chỉ có một yêu cầu, nàng có nguyện ý thực hiện lời hứa hẹn của ba năm trước không? Có nguyện ý theo ta rời đi không? Nếu có được nàng, ta chẳng cần gì cả.” Mị chưa bao giờ bức ta phải lựa chọn, hắn từ trước cho tới bây giờ đều yên lặng đứng ở phía sau ta, nhưng là nay lại lặp đi lặp lại nhiều lần bức ta lựa chọn. Thật sự giống như lời hắn đã nói, hay là do hắn vẫn còn một nỗi khổ tâm nào khác? Giờ phút này ta cũng không biết ta vì nhất thời chần chờ mà bỏ lỡ rất nhiều chuyện, cũng không biết đây là vụ cá cược gì giữa hắn cùng Dạ Khuynh Thành, càng không biết đây chính là hắn đang cùng ta đánh cược. Giờ phút này ta bởi vì không hiểu, cho nên bị mê hoặc, bởi vì khó hiểu, cho nên chỉ có thể lằng lặng nhìn hắn, trong lòng là một mảnh mờ mịt. Nhưng là hắn cũng không có cho ta nhiều thời gian suy nghĩ, ngay sau đó hắn đã muốn cắt đứt mọi suy nghĩ của ta “Liễu Lăng, ta hiểu rồi.” Thật lâu về sau, ta mới biết được ý tứ của những lời này. Sau đó hắn lại chuyển hướng về phía Dạ Khuynh Thành, lúc này đây hắn gọi Dạ Khuynh Thành là ca ca “Ca ca, ta biết ta nên làm như thế nào rồi, nhưng là huynh cũng phải đáp ứng ta, về sau không được can thiệp vào chuyện của ta.” Hắn dừng một chút, lại nhìn ta liếc mắt một cái “Ta muốn mang nàng đi.” Dạ Khuynh Thành vẫn là một bộ dáng ôn hòa như trước, hơi hơi gật đầu, rồi sau đó tròng mắt xẹt qua ta, mang theo vài phần thương tiếc nhàn nhạt, nhưng ngay sau đó hắn lại dùng thanh âm ôn nhu như nước làm cho ta có vô hạn tuyệt vọng. “Mị Thành, đệ thật sự đã quyết định chiếm lấy Nam Mạch quốc rồi sao?” Hắn đang cười, cười đến gần như tàn nhẫn. Ta biết hắn là cố ý, cố ý đả kích ta, nhưng là mặc dù đã biết sẽ như thế, tâm lại vẫn là không khỏi trùng xuống, khẩn trương nắm lấy ống tay áo của Mị. Chính là một giọng nói rõ ràng mà lại ngắn gọn đột nhiên vang lên “Đúng vậy.” Hắn nói đúng vậy, ta biết rõ hắn khẳng định là có nỗi khổ tâm, nhưng lại vẫn như cũ không nhịn được mà run nhè nhẹ. Có lẽ giờ phút này, quả nhiên là ngay cả tâm đều đã bắt đầu trở nên yếu ớt. Ta lúc này, bởi vì quá mức khiếp sợ, cho nên không để ý đến rất nhiều chuyện. Tỷ như, Mị vì sao lại có thể khinh địch cướp lấy Nam Mạch quốc như vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.