“Vương thượng, đó là chuyện của người, người muốn sủng ái chính nữ
nhi của người, như vậy liền từ chính người đi bảo hộ, đừng bao giờ gọi
thần đến làm bất cứ một chuyện gì nữa.” Hạ Diệp trong giọng nói là hoàn
toàn quyết liệt và cự tuyệt “Chuyện trước kia liền dừng ở đây đi, mặc kệ là Tiểu Cẩn hay là Tiểu Nhiễm cũng thế, thần cũng không muốn nghĩ xen
vào nữa.”
“Hạ Diệp, chúng ta vì sao lại trở thành như vậy?” Cơ Vô Nhai hơi hơi thở dài.
“Vương thượng, ở một khắc kia khi người bắt đầu yêu thương Tiểu Cẩn, chúng ta liền nhất định sẽ không thể tiếp tục là bằng hữu.” Hạ Diệp
trong lời nói sâu kín ở bốn phía lưu chuyển “Theo một khắc bắt đầu kia,
người là quân vương, ta là thần, chúng ta chỉ là quan hệ như vậy.”
“Hạ Diệp, quả nhân biết lúc trước dùng thân phận áp chế ngươi là quả nhân không đúng, nhưng là… Quả nhân là thật sự yêu Tiểu Cẩn.”
Thì ra là Cơ Vô Nhai dùng quyền đoạt tình?
“Người nói người yêu nàng, sẽ không nên đối với nàng như thế, nếu
không thể cho nàng thân phận, thì không nên đi trêu chọc nàng, là người
hại chết Tiểu Cẩn.” Hạ Diệp thanh âm vốn bình thản rốt cục xuất hiện vết rách, cuồng nộ thổi quét.
Thì ra nương của Hạ Nguyệt Nhiễm cũng không phải là phi tử của Cơ Vô Nhai, cho nên người trong hậu cung này, nhìn thấy khuôn mặt này tuyệt
không giật mình, mà điên phụ trong lãnh cung chắc là người duy nhất biết được chân tướng đi.
Nguyên nhân nàng rơi vào kết cục thất sủng chính là như thế sao?
“Hạ Diệp…” Cơ Vô Nhai thanh âm cũng bắt đầu mang theo phẫn nộ, chắc là bị Hạ Diệp chạm đến chỗ đau.
“Vương thượng, vi thần cáo lui.” Nhưng là Hạ Diệp tựa hồ không cho
hắn cơ hội, một tiếng cáo lui, sau đó là tiếng bước chân vội vàng rời
đi, nhân tiện tiếng đóng cửa cường điệu thật mạnh vang lên.
Bầu không khí vốn huyên náo lập tức lại trở nên yên tĩnh vô cùng, chỉ duy có tiếng hít thở liên tiếp của chúng ta vang lên.
Yên lặng…
Như trước thực yên lặng.
Ta không biết trải qua bao lâu, chỉ biết là ta dĩ nhiên bắt đầu
thiếu kiên nhẫn, chính là giờ phút này Cơ Vô Nhai như là từ trong mộng
mới tỉnh, thì thào tự nói “Nhất định là vương hậu.”
Theo sau hắn lại đến gần bên giường của ta, bàn tay mơn trớn hai má
của ta, sủng nịch nói: “Tiểu Nhiễm, quả nhân nhất định sẽ bảo vệ con.”
Sau khi nói câu đó, hắn tựa như cơn gió rời đi, tiếng đóng cửa cùng
với tiếng bước chân vang lên, xa dần, cho đến cuối cùng hoàn toàn biến
mất, khôi phục lại sự yên tĩnh trong phòng.
Ta rốt cục không cần tiếp tục vất vả ngụy trang nữa, mở mắt ra, ngồi dậy vặn người, thả lỏng bàn tay có chút cứng ngắc.
Thời điểm hắn rời đi, có nói là vương hậu.
Chẳng lẽ người dẫn ta đến Cách Phượng cung thật là vương hậu sao? Nữ nhân kia biết thân phận của ta?
Sẽ không…
Nếu nàng biết, tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua cho ta như thế.
Ta cuối cùng cảm thấy người phía sau màn này tựa hồ cũng không phải
là người trong cung, chỉ có thể là hắn có nội gián ở trong cung, là ai?
Làm như vậy nhằm mục đích gì?
Không nghĩ ra liền không nghĩ nữa, ta cho tới bây giờ đều là một
người lười biếng, có một số việc nếu không thể nghĩ được, như vậy liền
thuận theo tự nhiên đi, nếu người nọ thật sự muốn hại ta, như vậy hắn
nhất định còn có thể hành động tiếp, ta giờ phút này phải làm đó là bình tĩnh xem diễn biến tiếp theo.
Mà thân thế chi mê này của Hạ Nguyệt Nhiễm hay không có thể càng thêm lợi dụng được?
Cơ Vô Nhai nếu nghĩ muốn bồi thường ta, như vậy nếu ta nói muốn thất thải kỳ thạch, hắn cũng nhất định sẽ cho ta đi.
Nghĩ thế, ta thản nhiên mà cười, xem ra ngày ta rời đi cũng không còn cách xa.