Độc Phi Khuynh Thành

Chương 39: Q.1 - Chương 39: Vườn hoa hải đường (3)




“Bất Nhàn, về sau đừng đi chiến trường nữa, chờ ta hướng phụ vương thỉnh tứ hôn, nàng liền ngoan ngoãn làm Vương phi của ta là tốt nhất.” Lời nói chuyện đứt quãng vẫn theo cách đó mà truyền tới. “Phong ca ca, muội cũng tính như vậy, nhưng là huynh cũng nên hiểu được những đồn đãi ở trong thành, cho nên một khi huynh cưới muội sẽ là tự đem chính mình ra chỗ sáng, đến lúc đó ám tiễn khó phòng, cho nên còn chờ huynh đoạt lấy quyền lớn rồi hãy nói sau.” Thanh âm Thủy Bất Nhàn thản nhiên vang lên “Lại nói, muội ra chiến trường cũng là vì củng cố binh quyền cho huynh.” Nhìn qua Minh Nguyệt thành bình yên như thế, lại dấu diếm rất nhiều phong ba. Những tranh đấu trong cung này, huynh đệ tranh quyền, tựa hồ đã là vương tộc thì khó tránh khỏi, luôn luôn không ngừng diễn kịch. Miệng đột nhiên bị người ta che lại, một giọng nói rõ ràng ở bên tai của ta vang lên “Tiểu Nhiễm, hình như đặc biệt thích nhìn lén người khác hẹn hò nha~.” Ta không cần quay đầu lại, cũng có thể đoán được người đến là ai. Ai có thể mặc một thân hồng y như vậy, là ai có thể lời nói đầy giễu cợt như thế. Chính là hắn gọi ta làm như rất thân thiết, hắn thật không biết thế nào gọi là mặt dày vô sỉ. “Rõ như ban ngày, những nơi này chẳng lẽ chỉ cho phép các vị Vương gia hẹn hò, còn không cho ta ngắm hoa sao?” Đợi cho hắn ngừng, ta mới liếc mắt nhìn hắn nói. “Một mình ngắm hoa không hứng thú, muốn bổn vương cùng ngươi ngắm không?” Hắn đi tới trước mặt ta, ái muội cười nói. Như thế nào? Tự cho mình là anh tuấn phong lưu sao? Nhưng là bổn cô nương không để mình bị xoay vòng vòng đâu. Chúng ta đều là yêu nghiệt, cho nên cũng không thích hợp, yêu nghiệt tuy rằng tự xưng là không kềm chế được, nhưng chung quy hướng tới phong thái của tiên nhân, muốn mượn việc này tới cứu rỗi chính mình. Ta không phải tiên nữ của hắn, mà hắn cũng không thể cứu rỗi ta được. Điểm này, chúng ta so với ai khác đều rõ ràng. Cho nên không cần làm ra bộ dạng này, cũng không cần thử nhau như thế. “Vương gia cũng sẽ ngắm hoa sao?” Ta cười nhìn hắn, không che dấu ý trêu tức trong mắt “Ta còn tưởng rằng Vương gia chỉ biết hái hoa thôi chứ?” Hắn cười to, không hề để ý tới những người cách đó không xa có phát hiện hay không? Ta xoay người muốn rời khỏi, hắn lại cầm tay của ta đem ta kéo trở về, mặt đối mặt, bốn mắt nhìn nhau làm tăng thêm vài phần ái muội. Đầu ngón tay xẹt qua hai má của ta, ánh mắt ngưng lại vài phần phức tạp làm người ta đoán không ra. Ta lui từng bước, muốn thoát khỏi sự đụng chạm của hắn, lại phát hiện hai người đằng kia đã sớm nhìn phía bên này. Hắn, là cố ý ? Cố ý nhìn ta như thế? Cố ý làm cho bọn họ phát hiện chúng ta? Hắn vì sao lại ở chỗ này? Thật là trùng hợp, hay là hắn căn bản đã biết bọn họ sẽ hẹn hò? Mà sự xuất hiện của ta là ngoài dự liệu của hắn, lại giống như vô tình giúp hắn thì phải? Người bên cạnh đang cười, vẫn là nụ cười tà mị mê hoặc người, “Tam ca, Bất Nhàn, thì ra các ngươi thức sớm như vậy.” Hai người kia sớm hồi phục khuôn mặt cũ, một người lãnh liệt, một người thanh lãnh, hai đạo tầm mắt kia đều hướng chúng ta phóng tới, ta cảm thấy như không khí chung quanh đều trở nên lạnh như băng. Cơ Lưu Tiêu tựa hồ cảm giác được tâm tư của ta, thân thủ đem ta ôm vào trong lòng “Nàng cũng đã từng gặp bọn họ, nên đừng sợ hãi Tiểu Nhiễm của ta.” Hắn… Ta nghiến răng nghiến lợi liếc mắt nhìn hắn một cái, chống lại ánh mắt tràn đầy ý cười của hắn, bên trong lại có chút vui sướng khi người khác gặp họa. Hắn là cố ý, hắn tuyệt đối là cố ý . Yêu nghiệt chết tiệt…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.