Độc Phi Ngự Tà Vương

Chương 3: Chương 3: Làm Gì




Edit: voi còi

Rầm một tiếng, cửa phòng nặng nề bị đá văng, nha hoàn Thanh Nha bưng thức ăn tiến vào. Đông một chút, không vui đặt ở trên bàn gian ngoài, không kiên nhẫn cộc lốc cất cao giọng hô vào bên trong: “Ăn cơm!”

Trong không khí tràn ngập vị thơm ngọt của gạo, Lâm Mị vừa hấp thu bộ phận độc tố, dị năng thoáng khôi phục một chút liền tăng một cái nhảy xuống giường, cũng không cố chính mình bởi vì sau khi nhiễm lạnh sốt cao suy yếu thân thể, bước nhanh vọt tới bên bàn ăn.

Nước cơm trắng trong bên trong hạt gạo thơm ngọt nổi lơ lửng, bên cạnh một cái đĩa rau xanh đậu hủ, rau xanh xanh biếc đậu hủ tuyết trắng. Cùng với thực vật biến dị khô héo phát khổ mà nàng vẫn ăn hoàn toàn chính là cách biệt một trời.

Càng đừng nhắc tới bên cạnh còn có một bánh bao trắng trẻo mũm mĩm đang bốc hơi nóng.

Lâm Mị thoáng cái liền nhào tới, vươn tay đem bánh bao bỗng nhiên bẻ ra, một mùi thơm trong veo chui vào lỗ mũi.

Lâm Mị nhắm mắt, say sưa thật sâu ngửi mùi thơm ngọt này, kích động nước mắt thiếu chút nữa chảy xuống.

Bao nhiêu năm nàng không có ngửi thấy hương vị của thức ăn bình thường?

Thanh Nha kinh ngạc nhìn Lâm Mị, nhìn nàng giống như quỷ chết đói hự một ngụm cắn ở lên bánh bao, nửa bánh bao thoáng cái liền thiếu phân nửa rồi.

Tội liên đới cũng không thể thiếu, cầm chiếc đũa lên, tí tách khò khè liền gắp một gắp lớn rau xanh đậu hủ hướng trong miệng nhét vào. Ăn được quá mau có lẽ là nghẹn tới, bưng lên chén nước cơm mỏng được giống như nước trắng nuột từng ngụm từng ngụm.

Thanh Nha kinh ngạc khiến mắt mở càng lớn, sau đó, tràn đầy xem thường thay thế kinh ngạc.

Quả nhiên là một nha đầu thứ xuất đê tiện, ăn một bữa cơm cũng không quy củ thành bộ dáng này, so với người bên ngoài phố phường còn muốn thô tục hơn.

Tuy nói nhiều năm bởi vì Lâm Mị nhu nhược, nàng mò không ít chỗ tốt. Thế nhưng, chủ tử không chịu sủng, bị phu nhân đày đến viện xa xôi này, nàng ở bên ngoài không ít bị nha hoàn khác cười nhạo.

Lại nhìn bộ dáng thô tục cuat Lâm Mị kia ăn như hổ đói rất giống quỷ chết đói đầu thai, ngày càng khí hỏa công tâm.

”Được rồi, đừng ăn nữa!” Bỗng nhiên Thanh Nha lật bàn một cái.

Lâm Mị bất ngờ không kịp đề phòng, rau xanh đậu hủ còn lại trong đõa còn có nước cơm trong bát tất cả đều hắt lên người nàng, ngoại trừ trong tay còn cầm bánh bao, tất cả đều rơi trên mặt đất, dính vào đất.

”Ăn, ăn, ăn, chỉ có biết ăn thôi, ngươi còn biết làm gì? Theo chủ tử như ngươi, ta thật là ngã tám đời!” Nhiều năm như vậy, Lâm Mị ở trong phủ chính là một người tàng hình, dù sao chỉ cần một khi Thanh Nha không thuận khí (tức giận), liền dùng Lâm Mị đến phát tiết.

”Nhìn nhìn, ngươi vốn có một vị hôn phu thật tốt, người ta lại coi trọng tứ tiểu thư. Ngươi thì tốt rồi, một cô nương gia ngược lại đi theo một bọn đàn ông ở cùng một chỗ, còn tưởng là mặt của mọi người hướng trong nước nhảy. Mặt mũi cuat lão gia tất cả đều bị ngươi làm mất hết! Chính mình phát sốt muốn bệnh liền bệnh chết đi, còn để cho ta tới hầu hạ ngươi, mặt mũi thật lớn a!” Thanh Nha hùng hổ dùng ngón tay trỏ đâm trán của Lâm Mị, không ngừng trọc nàng, đem đầu Lâm Mị một chút lại một chút ngả ra sau.

Thanh Nha càng mắng trong lòng càng sảng khoái, nhìn thấy măt Lâm Mị còn nhìn chằm chằm rau xanh đậu hủ còn nằm ở trên mặt đất, cười lạnh một tiếng: “Nhìn nhìn, vì bưng cơm đến cho ngươi, cơm của ta còn chưa có ăn. Ngươi còn nhìn? Nhìn cái gì vậy? Không được ăn!”

Vốn chính là nàng chướng mắt rau xanh đậu hủ, nhưng nhìn đến Lâm Mị ăn được thơm ngọt như vậy, trong lòng nàng chính là không thoải mái.

Phát hiện ánh mắt của Lâm Mị còn dính ở rau xanh đậu hủ trên mặt đất, bỗng nhiên Thanh Nha nhấc chân, khẽ nhay một chút, đem đậu hũ vốn đã nát trực tiếp giẫm thành cháo đậu hủ: “Còn nhìn? Ta để ngươi ăn, để ngươi ăn! Tất cả đều giẫm nát, ta xem ngươi ăn cái gì!”

Thanh Nha đột nhiên phát hiện, nàng giẫm một cước lên rau xanh đậu hủ trên mặt đất, thân thể Lâm Mị liền run run một chút, nàng liền gióng như phát hiện trò chơi thú vị vậy, giẫm được ngày càng vui.

”Ăn a, ta đạp vỡ cho ngươi đỡ phải nhai a, thật tốt, mau tới ăn a!”

Thanh Nha giẫm được vui hoàn toàn không có chú ý tới hai mắt của Lâm Mị đã chậm rãi bị lây huyết hồng.

Thình thịch một chút.

Thanh Nha chỉ cảm giác đầu óc mình ông một chút, trước mắt tối sầm, còn chưa có suy nghĩ cẩn thận chuyện gì xảy ra, đòn đánh dày đặc nghiêm trọng giống như hạt mưa bình thường rơi vào trên người của nàng.

Thanh Nha hậu tri hậu giác mới cảm giác được đau đớn kịch liệt, ngao gào một tiếng, lớn tiếng hô: “Giết người! Tam tiểu thư điên rồi!”

Bên ngoài gã sai vặt nha hoàn nghe thấy động tĩnh lúc này mới vội vã chạy tới, đẩy cửa viện ra, liền gặp được một màn làm cho người ta sợ hãi.

Chỉ thấy Lâm Mị quơ ghế liền giống như bị điên rồi không ngừng đập lên người Thanh Nha, một tiếng lại một tiếng kia làm người ta ê răng, để cho da đầu bọn họ một trận tê dại.

”Mau dừng tay, đây là muốn làm gì? Đến nha, bắt lấy nàng!” An Viễn hầu Lâm Bác Nguyên vừa từ bên ngoài trở về nghe thấy động tĩnh chạy tới, lúc này mọi người bị dọa ngốc mới hồi phục tinh thần lại, muốn xông tới ngăn Lâm Mị.

Lâm Mị trong tay giơ ghế, chậm rãi ngẩng đầu lên, mắt hoa đào ba quang liễm diệm lây chút huyết hồng đẹp đẽ, trong ngày thường đôi mắt đẹp mê người lúc này lại khiến mọi người căng thẳng trong lòng, đôi mắt đeph huyết hồng nhìn sang, thậm chí có một loại cảm giác nghẹt thở sắp chết.

Phảng phất là bị mãnh thú trong núi sâu nhìn thẳng vậy, hình như, sau một khắc, bọn họ liền muốn khó giữ được tính mạng.

Bởi vì còn có chút phát sốt, hai má Lâm Mị hồng hồng giống bông phấn, xinh đẹp gióng như hoa đào tháng ba.

Đáng tiếc, ở trên gương mặt đẹp kia dính một chút máu làm cho lòng người một trận lại một trận phát lạnh, chớ nói chi là, Lâm Mị đột nhiên lộ ra đầu lưỡi đỏ tươi xinh xắn, đem máu tươi dính trên môi nhẹ nhàng liếm vào trong miệng.

Bên môi nổi lên một mạt tiếu ý mị hoặc, mà cười như vậy giống như hoa anh túc kịch độc vậy, đẹp đến trí mạng, để cho bọn họ kinh hồn táng đảm.

Đối mặt với Lâm Mị như vậy, không ai dám lên phía trước, tất cả đều ở dưới đôi mắt hoa đào hơi đỏ lên của nàng nhìn kỹ, chết chân ở tại chỗ.

”Các ngươi, muốn làm gì?” Lâm Mị mở miệng, bệnh nặng mới khỏi khiến cho trong giọng nói của mang theo một loại suy yếu biếng nhác, thì ngược lại loại giọng nói mềm nhẹ này làm cho lòng người run lên, hình như có một chiếc lông chim vậy, ở đầu quả tim của mọi người khẽ gãi một chút, xương cốt đều phải nhũn ra.

By voi còi-lqd

”Lâm Mị ngươi làm gì?” Lâm Bác Nguyên vừa mới bắt đầu là bị dọa tới, thế nhưng, nghĩ đến lời đồn đại bên ngoài, cái gì mà Lâm Mị đi vương phủ thí nghiệm thuốc, đi theo một đám con cháu thương hộ nâng cốc cười đùa, từng cái từng cái phá hư danh tiết, khiến ông nổi trận lôi đình.

”Làm gì? Đánh người a.” Lâm Mị cười, mâu quang liễm diệm quyến rũ động lòng người, giống như hoa tươi nở rộ dưới ánh nắng gay gắt, làm người ta không thể chuyển dời hai mắt.

Chỉ là nhìn thấy Thanh Nha ngã trên mặt đất, một thân máu đen, mọi người chỉ cảm thấy từng đợt phát lạnh, run rẩy không ngớt.

”Hầu phủ chúng ta luôn luôn nhân từ trị kẻ dưới, sao có thể tha cho ngươi tùy ý đánh giết nha hoàn? Người đến a, đem tam tiểu thư trói lại!” Nhận được tin tức, Triệu thị cũng chạy tới đương nhiên là nhìn thấy bộ dáng mị hoặc của Lâm Mị, làm cho bà thoáng cái nhớ lại di nương của Lâm Mị, tiện nữ nhân làm cho phu quân của bà thần hồn điên đảo, tức giận trong lòng tăng một chút liền mạo khởi đến, nghiêm nghị quát lớn nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.