Dung Triệt ngây người ngẩn ngơ: “Vâng...... Đa tạ thánh tôn.”
Cổ Tàn Mặc cũng nói: “Thánh tôn, Bát hoàng tử là bằng hữu của Cố cô nương, đã bôn ba mấy ngàn dặm đưa tọa kỵ tới đây giúp nàng, hắn sẽ không làm chuyện hãm hại Cố cô nương như thế. Hơn nữa, công lực của Bát hoàng tử chỉ đạt linh lực cấp 5 rưỡi, thậm chí hai học sinh bị hại cũng có công lực cao hơn hắn một chút. Ngay cả khi hắn muốn ám toán bọn họ cũng không thể làm được......”
Mọi người sôi nổi gật đầu, ngay cả Long Tư Dạ cũng gật đầu thật mạnh.
Thánh tôn liếc mắt nhìn Dung Triệt một cái, khóe môi nhợt nhạt dưới mặt nạ khẽ nhếch: “Bát hoàng tử, ngươi đang trách bản tôn?”
Dung Triệt sửng sốt, lắc đầu: “Không trách, đối với Thiên Tụ Đường mà nói, Dung Triệt là người ngoài, tình cờ chuyện đó lại xảy ra đúng vào đêm tiểu vương tới đây, thánh tôn nghi ngờ tiểu vương là điều đương nhiên. Thánh tôn đọc ký ức của tiểu vương, biết tiểu vương không nói dối, rửa sạch mối hiềm nghi cho tiểu vương, tiểu vương cảm kích thánh tôn còn không kịp, sao có thể trách thánh tôn?”
Hắn nói những lời rất rõ ràng đúng đắn.
Thánh tôn gật đầu: “Ngươi có thể nghĩ như thế là tốt.”
Cổ Tàn Mặc không nhịn được nói: “Thánh tôn, ngài nghi ngờ hung thủ là người khác?”
Thánh tôn không nói gì, chỉ liếc mắt nhìn ông ta, lắc đầu thở dài: “Cổ Tàn Mặc, đã đến lúc ngươi nên nâng cấp bản thân, bổ sung thêm một chút trí lực.”
Cổ Tàn Mặc: “......”
Thương Khung Ngọc không nhịn được thở dài một tiếng ở trong đầu Cố Tích Cửu: “Thì ra thánh tôn cũng mắng chửi chỉ số thông minh của người......”
Cố Tích Cửu lắc đầu: “Chỉ số thông minh của Cổ Đường chủ thật sự có chút vấn đề.”
Nàng không nhịn được liếc mắt nhìn Dung Triệt một cái, thánh tôn nghi ngờ Dung Triệt? Nhưng Dung Triệt nhìn qua rất bình thường ——
......
Một chiếc bàn nhỏ làm bằng ngọc bích với những cánh hoa ngọc lan.
Một ấm trà xanh, bốn bát trà nhỏ.
Phía trước bàn nhỏ có bốn vị đang ngồi.
Thánh tôn ngồi xuống một chỗ, Long Tư Dạ bên trái, Cố Tích Cửu bên phải, Dung Triệt ngồi đối diện với thánh tôn, tay chân lanh lẹ pha trà.
Cố Tích Cửu ngồi ở chỗ kia, có một loại cảm giác giống như đang nằm mơ.
Nơi này từng là chỗ ở của nàng, hiện tại đã thành đại điện, cũng là nơi tạm lánh của thánh tôn.
Không tệ, thánh tôn lão nhân gia hắn không đi, hắn ở lại đây! Bá chiếm tổ ấm của nàng......
Nàng vẫn còn nhớ, lúc thánh tôn nói rằng sẽ ở lại đây, khuôn mặt mấy người Cổ Tàn Mặc đều khiếp sợ, một đám như bị sét đánh!
Có người phản ứng hơi quá, miệng mở rộng đến mức có thể nhét vào một quả trứng luộc!
Đương nhiên, lúc ấy Cố Tích Cửu cũng rất khiếp sợ. Lúc ấy nàng đang lau vỏ ngao, lúc giật mình đã nhét thẳng giẻ lau vào trong miệng nhỏ đại ngao......
Nhưng thánh tôn không quan tâm đến sự kinh ngạc của mọi người, nói một câu: “Bản tôn sẽ ở lại đây mười hai ngày để điều tra vụ án.”
Sau đó hắn xoay người đi thẳng vào sân mới xây. Trước khi bước vào, hắn còn nói với Dung Triệt và Long Tư Dạ một tiếng, để cho bọn họ cùng tiến vào trong, nói có việc phân phó.
Hai người kia bối rối, nhưng vẫn vâng dạ một tiếng, sau đó cũng đi theo vào trong.
Sân này có ba lối vào và ba lối ra, các cột được chạm trổ văn hoa rất đẹp, trông quy mô to lớn hơn những toà nhà trong Thiên Tụ Đường.
Khi Cố Tích Cửu bước vào, không nhịn được ngó trái ngó phải, ngẫu nhiên con vươn tay ra sờ sờ.
Nàng luôn cảm giác mình đang bị ảo giác, một khi sờ vào đều sẽ tan biến hết.
Nhưng tất cả đều là sự thật, cột trụ hành lang rắn chắc, không thể đẩy được.
Sau đó thánh tôn dừng lại ở sảnh ngoài, sai người bày một bàn trà, lấy ra một bộ trà cụ, hỏi Dung Triệt: “Trà đạo của ngươi không tệ? Tới, pha một lần xem.”
Vì thế đã xảy ra cảnh tượng trước mắt.
Dung Triệt quả nhiên pha trà rất giỏi, mùi hương trà cực kỳ êm dịu, ngọt ngào vô tận.