Độc Phi Ở Trên, Tà Vương Ở Dưới

Chương 588: Chương 588: Bỏ tiền ra xem mặt (1)




Một canh giờ sau, lửa của lò luyện đan cuối cùng cũng tắt.

Cố Tích Cửu ngừng tay, sau đó chậm rãi mở lò luyện đan ra, liếc mắt nhìn vào bên trong một cái, đẩy về phía Cảnh Lam Dược: “Các hạ tự mình nghiệm xem.”

Cảnh Lam Dược cũng liếc mắt nhìn vào bên trong một cái, sau đó chớp chớp mắt rồi lại liếc mắt nhìn thêm lần nữa, cuối cùng dứt khoát tiến gần lại để nhìn kỹ một lát. Sau đó trực tiếp dùng ống tay áo quạt nguội đan dược, cầm ở trong lòng bàn tay, nghiệm từng viên một.

Những người đứng xem cũng nhìn những viên đan dược màu xanh lá cây phát ra ánh sáng khác nhau, không nhịn được nín thở.

Một dược sư có kinh nghiệm hô nhỏ: “Một viên đan dược phẩm cấp 5, hai viên đan dược phẩm cấp 4, hai viên đan dược phẩm cấp 3, hai viên phế đan!” Trong giọng nói tràn ngập không tin.

Tiếng hút không khí vang lên hết đợt này đến đợt khác, vô số ánh mắt dừng ở trên người Cố Tích Cửu.

Trình độ của người luyện dược thần bí này có thể so sánh với Cảnh đại sư! Rốt cuộc hắn là ai?

Kể từ sau màn biểu hiện sáng chói của Cố Tích Cửu lần trước, mọi người đều thảo luận về thân phận của nàng sau lưng, suy đoán xem nàng đến tột cùng là ai.

Rất nhiều người đoán nàng là Cảnh Lam Dược ngụy trang dựa trên số lượng đan dược luyện chế cùng với tính tình vênh váo hống hách, cảm thấy có lẽ vị đại sư này đang thiếu linh thạch, nhưng không thể sử dụng thân phận để bán dược, vì thế đã làm ra vẻ thần bí như vậy.

Tuy nhiên, hiện tại Cảnh đại sư đang ở chỗ này, vậy thì người luyện dược thần bí kia tột cùng là ai? Chẳng lẽ là một trong những vị luyện dược sư khác?

Nhưng bọn họ chưa từng nghe nói những luyện dược sư khác có thể đạt tới trình độ luyện dược thế này, là ai mà bí ẩn như vậy?

Vô số người đều dồn ánh mắt vào Cố Tích Cửu.

Bọn họ hận ánh mắt mình không thể xuyên thấu qua trường bào và mặt nạ nàng mặc, nhìn ra khuôn mặt thật của nàng.

Ánh mắt Cảnh Lam Dược cũng dừng ở trên người Cố Tích Cửu, cuối cùng hỏi một câu: “Ngươi rốt cuộc là ai?”

Cố Tích Cửu mặt vẫn không đổi sắc: “Ở đây các hạ không có quyền biết ta là ai.”

Thiên Linh Vũ cũng rất lo lắng, nhưng hắn vẫn ưỡn ngực nói chuyện giúp Cố Tích Cửu: “Không sai, ở quỷ thị mọi người đều mang mặt nạ và mặc trường bào, che giấu tung tích. Vì thế chúng ta không muốn bại lộ thân phận, ngươi không thể ép buộc.”

Hắn bắt đầu thu dọn đồ đạc: “Được rồi, hai lò đan đều luyện xong rồi, chúng ta có thể đóng sạp rời đi.”

“Chờ đã!” Cảnh Lam Dược tiến lên một bước, bàn tay ấn ở trên lò luyện đan, đôi mắt nhìn Cố Tích Cửu: “Ngươi có nỗi niềm khó nói?”

Cố Tích Cửu mỉm cười, dứt khoát ôm tay: “Không có, tại hạ chẳng qua tuân thủ quy củ nơi này mà thôi.”

Cảnh Lam Dược cau mày, bắt đầu suy đoán tên những dược sư khác: “Ngươi là Khâu huynh đệ?”

“Cảnh huynh, tiểu đệ ở đây.” Một người trong đám đông cởi mặt nạ xuống, lộ ra bộ mặt chân thật. Đúng là Khâu dược sư trong miệng Cảnh Lam Dược.

Chân mày Cảnh Lam Dược càng nhíu chặt hơn, đang muốn suy đoán thêm vài người nữa, Khâu dược sư đã mở miệng: “Cảnh huynh không cần đoán nữa, tất cả chúng ta đều đang ở đây.”

Ông vẫy vẫy tay ra hiệu về phía đám đông, vì thế lại có ba người lần lượt đi tới, kéo mặt nạ xuống. Đúng là mấy vị dược sư khác của dược đường.

Các dược sư của Thiên Tụ Đường đều ở đây, không thiếu một ai!

Thiên Tụ Đường không cho phép người ngoài vào ở, thỉnh thoảng có người ở lại sẽ phải đăng ký trong danh sách.

Vì thế mặc dù nơi này mỗi người đều mang trường bào mặt nạ, nhưng tất cả đều là người của Thiên Tụ Đường.

Hiện tại tất cả được sư của Thiên Tụ Đường đều ở đây, người luyện dược thần bí trước mắt không phải một vị nào trong số bọn họ. Nếu vậy, người này đến tột cùng là ai?!

Có phải là mật thám lòng dạ khó lường từ bên ngoài vào đây hay không?

Mọi người bắt đầu xúm lại gần hơn, cố ý ngăn cản đường lui của hai người Cố Tích Cửu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.