Cố Tạ Thiên nắm chặt bức thư với trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Năm đó La Tinh Lam quyết định rời khỏi ông, trước khi trốn đi nàng đã đốt hết tất cả đồ đạc trong phòng, không hề lưu lại thứ gì cho ông. Không ngờ sau mười mấy năm, ông còn có thể nhìn thấy bút tích của nàng......
Đột nhiên trên tay trống rỗng, bức thư kia một lần nữa lại bay trở về trong tay Đế Phất Y. Hắn búng búng bức thư kia giống như phủi hết những gì không sạch sẽ lưu lại trên đó, sau đó liếc mắt nhìn Tuyên Đế một cái: “Hiện tại bệ hạ đã tin rồi chứ?”
Tuyên Đế bất đắc dĩ lắc đầu, cố gắng cười nói: “Trẫm chưa bao giờ nghi ngờ Tả thiên sư.”
Tại thời điểm này, tất nhiên không có người nào nghi ngờ gì nữa.
Đế Phất Y thu hồi bức thư, ánh mắt cuối cùng quay lại nhìn Cố Tích Cửu: “Nàng thì sao?”
Cố Tích Cửu đang có chút xuất thần, thuận miệng lên tiếng: “A?”
“Hiện tại nàng đã tin, bổn tọa là vị hôn phu của nàng?”
Cố Tích Cửu sửa lại cho hắn: “Dựa theo những gì Tả thiên sư đã nói, trước khi ta tròn mười lăm tuổi có thể xông ra khỏi rừng rậm hắc ám, hôn ước này mới được thành lập. Hiện tại...... xem như không tính.”
Đế Phất Y chớp mắt, mỉm cười, nhưng nụ cười này nhìn qua rất nguy hiểm: “Bất luận hiện tại có tính hay không, chỉ cần nàng có thể sống sót ra khỏi rừng rậm hắc ám, nàng chỉ có thể gả cho bổn tọa, không thể nghĩ tới người khác!”
Cố Tích Cửu không còn lời nào để nói.
Nhưng trong lòng nàng vẫn có một sự nghi ngờ không dứt ra được.
Chẳng lẽ nghi thức đính hôn chín ngày sau của Đế Phất Y, là chuẩn bị cho Cố Tích Cửu nàng? Không phải là Vân Thanh La?
Sao hắn có thể chắc chắn trong vòng chín ngày nàng có thể xông ra khỏi rừng rậm hắc ám?
Nếu như hắn thật sự chuẩn bị cho nàng, vậy vì sao không thông báo một chút tin tức nào cho nàng? Trước đó cũng không hề có một chút dấu hiệu?
Hoặc có thể tin đồn Phù Thương Cung đang chuẩn bị nghi thức đính hôn là không có căn cứ, không phải là sự thật?
Từ sau khi từ biệt ở Khải Thiên đài, hắn giống như biến mất, chưa từng xuất hiện ở trước mặt nàng, khiến nàng còn tưởng rằng hôn ước kia là giả, nàng và hắn sẽ không liên lạc lại nữa, nhưng không ngờ rằng tại thời điểm này hắn lại đề cập tới nó......
Nàng chuyển ánh mắt, liếc nhìn Vân Thanh La, trái tim nàng lại run lên một chút. Quan hệ giữa hắn và Vân Thanh La là như thế nào? Thật sự chỉ là quan hệ giữa người thí nghiệm và người bị thí nghiệm thôi sao?
“Chủ nhân, chủ nhân......” Thương Khung Ngọc gọi nàng trong đầu.
“Chuyện gì?” Cố Tích Cửu cuối cùng thoát khỏi sự trầm tư.
“Ngươi nghe nói hôn ước kia là thật nên vui đến nỗi choáng váng?”
“Ngươi mới choáng váng.” Cố Tích Cửu không nhịn được giơ tay xoa xoa giữa trán.
“Ta còn tưởng ngươi vui đến nỗi choáng váng, vừa rồi ngươi nhìn chằm chằm vào Vân Thanh La.” Thương Khung Ngọc nhắc nhở.
Có sao?
Đó là tật xấu của nàng, khi suy tư thường hay nhìn người ta chằm chằm, nhất thời nàng không dễ sửa nó.
Vân Thanh La sẽ không cho rằng nàng đang thị uy nàng ta, đúng không?
Nàng không nhịn được lại nhìn thoáng qua Vân Thanh La. Vân Thanh La rũ mắt ngồi ở chỗ kia, trên mặt có mặt nạ nên không nhìn ra được sắc mặt và biểu tình của nàng ta. Chỉ có thể nhìn thấy nàng ta đang ngồi thẳng thắn, cứng ngắc, giống như không có chuyện gì. Tuy nhiên, đầu ngón tay nàng ta dường như đang run rẩy, có thể nhìn thấy ống tay áo nàng ta đang run rẩy cực nhẹ. Chắc chắn nàng ta đã chịu đả kích không nhỏ.
Vân Thanh La có ý với Đế Phất Y, đây là sự thực rõ ràng.
Trên thực tế, Đế Phất Y có đủ mị lực, Vân Thanh La tiếp xúc với hắn trong một khoảng thời gian, vì thế nên phải lòng hắn cũng không có gì ngạc nhiên.
Nếu như bản thân nàng chưa từng chịu tổn thương, trở nên vô cảm đối với nam nhân, có lẽ nàng cũng bị vướng sâu vào trong vũng lầy khi dây dưa với hắn nửa năm trước, đúng không?
“Chủ nhân, trở thành vị hôn thê của Tả thiên sư, ngươi vui vẻ sao?” Thương Khung Ngọc dường như có chút hưng phấn. “Chẳng phải ta đã nói rồi sao, hắn sao có thể có ý với Vân Thanh La? Hắn vẫn chỉ quan tâm tới ngươi. Cho dù ngươi không phải là đệ tử thiên bẩm, hắn vẫn thích ngươi. Ngươi mới là chân mệnh thiên tử của hắn! Các ngươi mới nên là một đôi, những người khác đều đứng qua một bên!”