Edit & Dịch: Emily Ton.
Tuy nhiên, tiểu nha đầu này cũng không phải không đúng tí nào, nếu nói nàng thức thời, thật ra hắn có thể suy xét tiếp nhận nàng về làm tiểu thiếp......
Hắn còn đang âm thầm tính toán, chợt nghe Cố Tạ Thiên mở miệng: “Hỗ đại nhân, cần phải nghiêm trị hai gã đã có ác ý vu cáo Tích Cửu! Chắc chắn là có người sai bảo sau lưng bọn họ, Hỗ đại nhân hãy tra ra người sau màn, cho Tích Cửu một công đạo, còn trả lại sự trong sạch cho Tướng quân phủ!”
Hỗ đại nhân tự nhiên đầy miệng đáp ứng, Cố Tạ Thiên lại nói với Dung Ngôn: “Thập Nhị vương gia, may mắn là Tích Cửu chúng ta trong sạch, Thập Nhị vương gia có thể yên tâm.”
Dung Ngôn miễn cưỡng cười: “Ân, tiểu vương sớm đã biết Tích Cửu muội muội trong sạch, tiểu vương thật cao hứng......”
Hết thảy đều tan thành mây khói, không còn náo nhiệt gì để xem, mọi người đang muốn tan đi.
Đột nhiên, Cố Tích Cửu vẫn luôn đứng nơi đó bỗng nhiên nhàn nhạt mở miệng: “Thập Nhị vương gia, dân nữ có một chuyện không minh bạch lắm, vốn nghĩ sau này nhìn thấy Vương gia sẽ hỏi lại. Nếu hôm nay Vương gia đã tới, những mớ hỗn độn đó, cũng không tồn tại trong viện Cố Tích Cửu. Có lẽ hôm nay Thập Nhị vương gia có thể giải quyết được nghi ngờ cho Tích Cửu?”
Dung Ngôn cố gắng hết tinh thần: “Tích Cửu muội muội, mời nói.”
Cố Tích Cửu chậm rãi rút ra một tờ giấy viết thư được gấp thành con hạc giấy từ trong ống tay áo: “Tích Cửu bỗng nhiên phát hiện ra bức thư này trong phòng vào lúc chạng vạng tối, mặt trên là bút tích của Thập Nhị vương gia ngài, mời Tích Cửu buổi tối đi đến bí trạch ở ngoại ô Ninh Võ Sơn gặp gỡ......”
Một câu của nàng còn chưa nói xong, sắc mặt Dung Ngôn lập tức thay đổi, hắn xác thật đã để lại trong tiểu viện của Cố Tích Cửu một phong mật tin như vậy, nhưng rõ ràng hắn đã viết ở mặt trên là sau khi nàng xem xong thì thiêu hủy ngay lập tức! Chẳng lẽ nha đầu luôn luôn nghe lời hắn nói đã không làm theo?!
Lúc này hắn tự nhiên tuyệt đối không thể thừa nhận, trầm mặt xuống, ngắt lời nàng: “Tích Cửu, lời ngươi nói là từ đâu mà tới? Bổn vương khi nào thì viết loại tin này cho ngươi? Hơn nữa, bổn vương cũng không có nơi ở riêng tư nào ở Ninh Võ Sơn, đưa thư cho bổn vương, bổn vương muốn nhìn xem! Khẳng định là giả!” Duỗi tay ra và cố lấy bức thư trong tay Cố Tích Cửu.
Hắn muốn nhân lúc mọi người chưa phản ứng lại, hủy thi diệt tích bức thư này!
Hắn đang nóng vội, cầm lòng không đậu mà dùng tới khinh công, thân pháp nhanh như tia chớp.
Động tác của hắn đột nhiên như vậy, đừng nói là phế vật trong truyền thuyết Cố Tích Cửu, ngay cả Cố tướng quân cũng chưa chắc có thể tránh thoát.
Hắn rất tự tin chính mình sẽ nắm chắc chụp được bức thư, nhưng không nghĩ rằng ngay trong nháy mắt khi bàn tay hắn sắp sửa chạm tới bức thư kia, Cố Tích Cửu bỗng nhiên không nhanh không chậm bước sang phía bên cạnh một bước.
Một bước này cực kỳ tinh diệu, vừa lúc tránh khỏi một cái chụp của Dung Ngôn.
Dung Ngôn sửng sốt, Cố Tích Cửu mang vẻ mặt vô tội liếc mắt nhìn hắn một cái: “Vương gia nói tin này là giả? Không có khả năng đi? Tích Cửu có thể nhận ra nét chữ của Vương gia......”
Bỗng nhiên quay đầu lại, liếc mắt nhìn Bát vương gia Dung Triệt đang phe phẩy cây quạt nhìn xem náo nhiệt một cái: “Đúng rồi, nghe nói Bát vương gia rất am hiểu đối thư pháp, vậy thỉnh Bát vương gia nghiệm xem một chút.” Tùy tay nhét kia tờ thư kia vào trong tay Dung Triệt.
Sắc mặt Dung Ngôn tái nhợt, Bát vương gia Dung Triệt thi họa song tuyệt, cực kỳ am hiểu về nét chữ thư pháp.
Cho dù bắt chước nét chữ giống thế nào, cũng đừng mơ tưởng tránh thoát khỏi đôi mắt sắc bén của vị Bát vương gia này.
Tương tự như thế, nếu không phải là nét chữ giả mạo, hắn cũng có thể chỉ liếc mắt một cái là nhìn ra......
Điều này chỉ sợ còn tồi tệ hơn!
Tay Dung Triệt rung lên và mở bức thư ra, sau khi nhìn lướt qua bức thư, lại liếc mắt nhìn Cố Tích Cửu một cái.
Cố Tích Cửu vẫn ôm cánh tay đứng ở nơi đó, vẻ mặt vô tội.