Rốt cuộc sắp sửa phải đối diện với sống chết trước mắt, cho dù Cố Tích Cửu có tố chất tâm lý cường đại, giờ phút này trong lòng cũng có chút lo lắng.
Nàng vốn dĩ muốn hỏi Thương Khung Ngọc một chút về trình tự thí nghiệm, nhưng hỗn đản này vẫn luôn giả chết, trong khi Tả thiên sư đại nhân cũng không trực tiếp trả lời nàng.
Trên thuyền Đế Phất Y có rất nhiều thứ, có thể nói đầy đủ mọi thứ.
Lúc này hắn nhấn một cái ở trên bàn nhỏ bên cạnh, mặt bàn đột nhiên không tiếng động vỡ ra, từ bên trong hiện ra một bát canh trắng, mùi thơm ngọt ngào xộc vào trong mũi.
Hương vị này ——
Trái tim Cố Tích Cửu lại lỡ một nhịp, Đế Phất Y phất ống tay áo một cái, bát canh kia bay về phía Cố Tích Cửu, cùng với bát canh kia bay tới còn có giọng nói dịu dàng giống như gió xuân của hắn: “Canh đu đủ rất bổ, có thể giúp người bình tâm tĩnh khí, giảm bớt lo lắng......”
Nói tới đây hắn hơi dừng lại một chút, một đôi con ngươi của hắn đảo qua ở trước ngực nàng: “Nghe nói còn có công dụng nào đó có thể khiến nữ tử vui mừng, thật ra rất thích hợp với ngươi. Uống một bát đi.”
Cố Tích Cửu cầm bát canh giống như cầm củ khoai lang nóng phỏng tay, rất muốn tát một cái bên trái trên khuôn mặt khiến thiên địa biến sắc của thiên sư kia!
Lúc này nàng không còn nghi ngờ gì nữa, Tả thiên sư trước mắt này chính là mỹ nhân công chúa ngày ấy trong suối nước nóng!
Xem ra ngày đó hắn ngoan ngoãn giống như nai con, tất cả đều là giả vờ!
Đúng là giỏi diễn!
Biến thái!
Hơn nữa, ngày ấy rõ ràng nàng đã dịch dung, Tả thiên sư rốt cuộc làm thế nào mà nhận ra nàng?
Chẳng lẽ hắn thật sự giống như trong lời đồn đãi, không có gì không biết, không chỗ nào không hiểu?
Có rất nhiều điểm đáng ngờ trên người Tả thiên sư, Cố Tích Cửu cảm thấy đại não luôn thông minh của mình vẫn không đủ dùng.
Lúc này thuyền đã bắt đầu di chuyển, cực kỳ ổn định.
Bất luận là bốn thiếu niên chèo thuyền hay là bốn thiếu nữ đang thả những tấm lụa phía trước đều là cao thủ trong cao thủ, hơn nữa thần thái vẫn luôn cực kỳ bình tĩnh.
Sau khi Cố Tích Cửu lên thuyền, bọn họ càng giống như không nhìn thấy nàng, vẫn theo lẽ thường hành sự. Rất hiển nhiên, đây là một loại huấn luyện rất tốt.
Bên cạnh bỗng nhiên có tiếng gió vang lên, Cố Tích Cửu nghiêng đầu nhìn lên, chỉ thấy Hữu thiên sư Thiên Tế Nguyệt đang đứng trên lưng một con đại điêu mắt vàng, lướt qua một bên cạnh thuyền. Áo choàng đen của hắn gần như quét qua mái chèo của thiếu niên phía đuôi thuyền......
Cố Tích Cửu trong lúc vô ý lại về nhìn về phía sau, thấy Long Tư Dạ đang đứng ở trên lưng một con tiên hạc, vạt áo bay bay, cũng gần như đuổi kịp.
“Hôm nay các ngươi ăn chưa no hay sao?” Tả thiên sư bỗng nhiên gõ nhẹ trên mép thuyền, lạnh lùng mở miệng.
Bốn thiếu niên và bốn thiếu nữ chấn động cả người, cùng nhau chấn hưng tinh thần ——
Một lát sau, con thuyền vốn không nhanh không chậm đột nhiên tăng tốc, gào thét trực tiếp bay qua bên cạnh Hữu thiên sư!
Con thuyền mang theo cuồng phong suýt nữa đã xé rách quần áo Hữu thiên sư......
Tốc độ nhanh như vậy, trên thuyền lại không che không chắn, gió trời cực kỳ mãnh liệt khiến con thuyền cũng trở nên gập ghềnh. Cố Tích Cửu ngồi ở chỗ kia, cảm giác giống như đang ngồi trong thuyền nhỏ giữa cơn gió lốc, bốn phía sóng biển quay cuồng, đột nhiên ném chiếc thuyền nhỏ lên trời rồi lại đột nhiên rơi thẳng xuống biển. Hơn nữa gió lớn, quật đến nỗi khiến nàng khó mở mắt ra, cảm giác giống như mất hồn!
Con thuyền đột nhiên dừng lại!
Quán tính quá lớn khiến cả người Cố Tích Cửu đột nhiên bị lật, suýt nữa đã bị ném ra khỏi con thuyền!
Con thuyền này hiện tại đang di chuyển ở độ cao hàng ngàn mét, nếu nàng bị ném ra ngoài, tuyệt đối có thể trở thành miếng bánh nhân thịt!
Trong trường hợp khẩn cấp, ngón tay nàng bỗng nhiên vươn ra, chạm vào một thứ gì đó mềm mại, nàng lập tức liều mạng nắm lấy......
Thứ mềm mại kia cũng rung lắc mạnh mẽ, giống như có thể đứt gãy bất cứ lúc nào. Nàng phản ứng nhanh chóng, quấn thứ mềm mại trên cổ tay một cái, sau đó thuận thế thả ra, mượn lực vọt người về phía trước và đụng phải một thứ khác, nàng lập tức ôm chặt lấy nó......