Dung Sở vẫn rất khách khí đối với nàng ta, nói giọng nhẹ nhàng: “Hội đấu giá sắp bắt đầu rồi, chúng ta hãy đi vào phòng chờ trước.” Nhẹ nhàng tách đề tài ra, cùng đi với thánh nữ lên lầu hai, vào gian phòng thứ hai, Dung Ngôn và hai nữ tử Cố thị cũng đi theo.
Chẳng lẽ trong căn phòng của Thái tử còn có mặt đại nhân vật khác?
Có thể khiến cho một người như Dung Sở luôn luôn kiêu ngạo cũng kiêng kị như vậy, xem ra người này thực sự là không đơn giản, sẽ là ai đây?
Cố Tích Cửu suy tư, vô thức xoay ly trà trong tay.
Một lát sau Dung Triệt đã quay lại để chào từ biệt Cố Tích Cửu.
Nói có chuyện gấp cần phải về phủ một chuyến, lúc gần đi cũng không phân trần mà đưa cho Cố Tích Cửu một tấm ngân phiếu năm vạn lượng bạc, để nàng mua một vật phẩm đấu giá thích hợp, đã tiến vào một chuyến thì không nên về tay không. Không đợi Cố Tích Cửu chối từ, hắn đã vội vàng phi xuống lầu hai.
Cố Tích Cửu nhấp nhấp môi mỏng, nhận lấy tờ ngân phiếu năm vạn lượng.
Hiện tại nàng xác thật là rất thiếu bạc, hơn nữa nàng nghe nói vật phẩm của lần bán đấu giá này có Huyễn Hành Thảo (幻行草) mà nàng muốn. Đây là cỏ quý hiếm, ước chừng cũng phải mất năm vạn lượng bạc, nếu nàng tận lực thì vẫn có thể mua nó. Đối với số tiền này, sau này nàng sẽ nghĩ cách trả lại. Dựa vào bản lĩnh của nàng hẳn là cũng không khó lắm ——
Phía dưới vang lên những âm thanh giòn tan của cây búa, báo hiệu cho hội đấu giá chính thức bắt đầu.
Các thủ tục bán đấu giá nơi này cũng không khác lắm so với đấu giá thời hiện đại, đều bắt đầu đấu giá từ những vật rẻ nhất.
Đây là nhà đấu giá nổi tiếng xa hoa nhất, lớn nhất và tối cao nhất trong Phi Tinh quốc. Người tới nơi này không phú thì quý, tất cả các vật phẩm bán đấu giá tự nhiên cũng là vật phẩm thực sự rất quý hiếm, ở trên thị trường không dễ dàng thấy được. Giá rẻ nhất cũng phải trên vạn lượng bạc trắng......
Cố Tích Cửu sờ sờ mấy chục lượng bạc vụn trong tay áo, thật sự cảm giác rất sâu sắc, mình chính là người nghèo.
Sờ sờ tấm ngân phiếu năm vạn lượng bạc mà Dung Triệt lưu lại, chỉ hy vọng giá thị trường của huyễn hành thảo hôm nay sẽ thấp, đừng vượt qua năm vạn lượng bạc......
Trên thực tế, hội đấu giá hôm nay vừa mới trôi qua một phần ba, Cố Tích Cửu đã mất hy vọng đối huyễn hành thảo trong truyền thuyết kia!
Vị thánh nữ Thiên Vấn Tông đã mua hết tất cả thảo dược đêm nay!
Tứ Vương gia Dung Sở bên người nàng ta chân chính là vị thổ hào, bất luận dược thảo đưa ra bị nâng tới giá trên trời nào, hắn đều sẽ vung bàn tay lên nhiều hơn hai vạn so với nhân gia, trực tiếp dọa cho người cạnh tranh giá phải từ bỏ.
Cố Tích Cửu tận mắt nhìn thấy một cây thảo dược giá trị nhiều nhất chỉ ba vạn, đã bị Dung Sở mua với giá sáu vạn lượng bạc. Hắn giàu có đến nỗi khiến Cố Tích Cửu bắt đầu cân nhắc làm thế nào để đánh cướp hắn......
Trên thực tế, sau ba bốn lần Dùng Sở đều dùng ưu thế tiền tài để chèn ép và đoạt mua tất cả các loại thảo dược, mọi người đã ngừng đấu giá mỗi khi có thảo dược được đưa ra.
Rốt cuộc, không ai muốn đắc tội với vị Tứ Vương gia chạm tay là bỏng.
Bất quá, nhà đấu giá vẫn có rất người nhiều, vẫn còn tồn tại những người khác, ví dụ như một vị đang an vị ở dưới lầu dưới.
Nhìn từ trang phục của hắn, giống như một vị công tử thích đọc đủ thứ thi thư, môi hồng răng trắng, mi thanh mục tú. Một khuôn mặt trắng nõn, đôi mắt sáng lùng linh, diện mạo xinh đẹp nho nhã khác người phàm tục.
Người này ngồi ở dưới lầu vốn cũng không có gì lạ. Tuy nhiên, hắn lại có một thói quen bất thường, mỗi khi Dung Sở bên kia ra giá, hắn luôn vươn ra một ngón tay dài trắng nõn và lắc lư nó trước mặt người bán đấu giá.
Người bán đấu giá nhìn thấy khí chất của hắn không tầm thường, còn tưởng rằng hắn cũng sẽ giàu có giống như Dung Sở sẽ nâng thêm một vạn, nhưng không nghĩ rằng hắn chỉ thong thả mà phun ra mấy chữ: “Thêm một lượng.”
Mấy lời này khiến cho một vài người nghe té xỉu.
.........Lời của tác giả:............
Ở chỗ này nói một chút ha, nam chính trong truyện này, hắn có rất nhiều thân phận. Thánh tôn chỉ là thân phận chung của hắn, những thân phận khác các bạn đọc hãy chú ý đón xem nha. Công tử một lượng này chính là hắn. Vốn không định click mở, nhưng một số người đọc thường hay nóng nảy, cho nên ta dứt khoát thuyết minh luôn.