Vậy thì hiện tại cảm giác của nàng đối hắn là gì?
“Cố Tích Cửu, ngươi cảm thấy bản tôn như thế nào? Tong lòng ngươi, bản tôn là ai?”
“Thánh tôn thần bí, chính nghĩa, cao lớn...... Thánh tôn ở trong cảm nhận của Tích Cửu giống như phụ thân.” Cố Tích Cửu nói ra cảm giác của mình đối với thánh tôn.
Thánh tôn: “......”
Hắn gỡ bỏ rào chắn hộ thân, mang theo nàng rơi xuống phía dưới.
Cố Tích Cửu đột nhiên không kịp chuẩn bị trở thành vật rơi tự do, cảm giác giống như đang nhảy xuống từ trên máy bay nhưng lại phát hiện trên người không có dù ——
Cảm giác cực kỳ kinh khủng!
Mặc dù nàng là người rất bình tĩnh cũng suýt nữa thét lên chói tai, may mắn nàng phản ứng cực nhanh, dùng tay ôm chặt eo hắn.
Cho dù làm vật rơi xuống tự do, nàng cũng phải kéo cả hai người! Thánh tôn cường đại như vậy, chỉ cần nàng kéo hắn làm đệm lưng, có lẽ sẽ được an toàn khi ngã ——
Nàng phán đoán quả nhiên cực kỳ chuẩn xác. Nàng và hắn đều cùng nhau rơi xuống cực nhanh, nhưng lúc chạm đất lại cực kỳ nhẹ nhàng, gần như không hề có hạt bụi nào bay lên.
Khoảnh khắc hai chân chạm mặt đất, Cố Tích Cửu thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Nàng lập tức buông lỏng cánh tay ôm eo thánh tôn, lui về phía sau mấy bước, thoáng kéo xa khoảng cách với hắn một chút.
Người này quá cầu kỳ! Quả thực gần giống như Tả thiên sư!
Hai người này quả nhiên xứng đáng là bạn tốt, tính tình cũng gần giống nhau.
Dường như câu nói vừa rồi của nàng đã chọc tới hắn, nhưng rốt cuộc nàng đã sai nơi nào?
Hắn ghét bỏ nàng vì xưng hô không đủ tôn trọng với hắn? Rốt cuộc hắn đã mấy ngàn tuổi, đối với nàng mà nói chính là sự tồn tại giống như tổ gia gia.
Nhưng suy nghĩ này chỉ bất chợt thoảng qua ở trong đầu Cố Tích Cửu, bởi vì nàng cuối cùng nhìn thấy được độc thủ phía sau ——
Có rất nhiều người ở đây.
Có ba vị hộ pháp môn hạ thánh tôn, có Cổ Tàn Mặc cùng bốn vị trưởng lão Thiên Tụ Đường, tổng cộng tám người đang vây quanh một người mặc áo màu xanh lá cây nơi đó.
Người kia mặc một bộ quần áo màu xanh lá cây, mặt nạ trên mặt cũng màu xanh lá cây, trong tay cầm một cây sáo bích ngọc, đang một mình đối mặt với sự công vây của tám người.
Cố Tích Cửu chỉ liếc mắt nhìn người này một cái liền biết công lực của đối phương cực kỳ khủng bố!
Ba hộ pháp môn hạ của thánh tôn cùng với Cổ Tàn Mặc và bốn người mà ông ta mang tới, người nào không phải tuyệt đỉnh cao thủ? Chỉ cần một người trong số bọn họ ra bên ngoài đều có thể hô mưa gọi gió toàn bộ thiên hạ, nhưng hiện tại cả tám người cùng nhau vây công đối phương, không ngờ không hề chiếm thế thượng phong!
Thân pháp người nọ giống như bóng ma, chợt trái chợt phải, chợt trước chợt sau, cả người mềm mại như rắn, thường xuyên uốn cong ra một góc độ mà người thường khó có thể làm được, khiến thế công của đối phương thất bại.
Thậm chí hắn ta vẫn có thể phản công dưới sự tấn công dữ dội của tám người, chiêu thức cực kỳ xảo quyệt, thường xuyên đánh lén từ góc độ không ai có thể nghĩ đến, khiến người khó lòng phòng bị.
Người này là Mộc thuộc tính, mỗi lần đi chuyển đều có thể sử dụng cây cối hoa cỏ xung quanh, lá cây đều biến thành những lưỡi dao sắc bén bay vụt, dây leo trên mặt đất bay múa quấn lên người. Thậm chí còn có mấy cây đại thụ giống như sống động, vươn ra vô số cành cây đâm về phía mọi người. Một cây trúc giống như điên cuồng múa may nơi đó, vô số đốt trúc phát ra tiếng sáo chói tai, khiến người nghe thấy gần như phát cuồng.
Cố Tích Cửu tự nhận đã xem đủ trận chiến, nhưng nhìn thấy cảnh trước mắt cũng cảm giác mở rộng tầm mắt!
Đương nhiên, tiếng sáo kia quá chói tai, nàng nghe một lát thì có cảm giác màng nhĩ như muốn nổ tung! Khiến nàng không nhịn được muốn lẩn trốn, bịt tai cũng vô ích, tiếng sáo kia vẫn giống như sợi dây thép khoan vào trong lỗ tai nàng ——
“Khí tẩu Nhâm Đốc, lưỡi nạp Tứ Hải......” Giọng nói của thánh tôn bỗng nhiên vang lên ở bên tai nàng, đó chính là một câu khẩu quyết.