May mắn Cố Thiên Tình vẫn rất nhanh trí, nhanh chóng ngắt lới: “Ca ca, ca lấy nhầm quà rồi sao? Cây trâm này chẳng phải muội nhờ ca mua cho bà Trương hay sao? Sáng nay bà Trương còn nhắc vì sợ ca ca đã quên.”
Nàng ta tiếp nhận cây trâm kia và nhét vào trong ống tay áo, sau đó từ trong ống tay áo móc ra một cây trâm vàng khác: “Ca ca, đây mới là quà ca muốn đưa cho Cửu nhi muội muội. Trước đó ca đã đưa cho muội, nói muội đưa cho muội ấy. Ca ca quá nhiều chuyện nên đã quên rồi, may mà tiểu muội vẫn còn nhớ rõ.”
Nàng ta vừa nói vừa đi đến bên cạnh Cố Tích Cửu, đưa cây trâm vàng trong tay tới trước mặt Cố Tích Cửu: “Cửu nhi, đây là quà nhị ca tặng muội. Hãy thử xem có hợp hay không?”
Nàng ta chỉ nói một vài lời đã hoá giải được sự xấu hổ này.
Cố Thiên Triều cảm kích nhìn nhìn muội muội mình, sau đó lại nhìn nhìn Cố Tích Cửu đứng ở nơi đó khoanh tay không nói lời nào.
Cố Tích Cửu rốt cuộc liếc mắt nhìn hắn, trong ánh mắt mang theo lạnh nhạt, khiến cho Cố Thiên Triều luôn luôn mắt cao hơn đầu cảm thấy lo lắng một cách khó hiểu!
Rõ ràng đối phương vẫn còn là một hài tử, nhưng ánh mắt lại cực kỳ sắc bén, giống như chỉ liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu hắn hoàn toàn, khiến hắn không thể nào che dấu được cái “tiểu” trong vẻ hoa lệ bề ngoài.
Trong một khoảnh khắc như vậy, hắn cho rằng Cố Tích Cửu sẽ rất có cốt khí không tiếp nhận cây trâm vàng này, muốn hắn xấu hổ hơn.
Nhưng không ngờ Cố Tích Cửu cười cười, tiếp nhận cây trâm vàng kia: “Vậy đa tạ, hiếm khi được nhị thiếu gia suy nghĩ cho ta.”
Trong lòng Cố Thiên Triều âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi. Khi hắn đang muốn mở miệng nói nàng mang cây trâm lên để mọi người nhìn một cái, không ngờ Cố Tích Cửu đã ung dung mở miệng: “Tất cả những món quà mà Nhị thiếu gia tặng, Tích Cửu vẫn luôn trân trọng và cất giữ chúng cẩn thận. Cây trâm này quý giá như vậy, Tích Cửu cảm thấy tiếc nếu mang nó lên, vẫn nên cất cùng với những món quà lúc trước thì hơn.” Sau đó nàng phân phó thị nữ bên người: “Đi vào trong phòng ta, lấy cái tráp đỏ trên tủ đầu giường ra đây.”
Thị nữ vâng lời rời đi.
Sắc mặt Cố Thiên Triều hơi đổi, gượng cười nói: “Cửu nhi, cây trâm mua về là để mang, không cần phải cất giữ......”
Hắn còn chưa nói xong, thị nữ đã nhanh nhẹn ôm cái tráp đỏ đi tới.
Cố Tích Cửu mở tráp ra, lộ ra những thứ bên trong.
Có một cây trâm gỗ, một cái túi nhỏ một màu mà ngay cả người hầu trong phủ cũng không muốn dùng, một đóa hoa bằng vải, còn có một viên đá với hình dạng có chút đặc biệt......
Tất cả mọi thứ đều được cất giữ rất gọn gàng, được phủ bằng vải bố mềm. Điều này có thể thấy được nguyên chủ xem mấy thứ này giống như bảo bối bao nhiêu.
Cố Thiên Triều tặng quà cho Cố Tích Cửu đều là những thứ thuận tay mua ở trên phố, thậm chí đôi khi còn nhặt ở ven đường, căn bản không hề để tâm, vì vậy hắn tất nhiên không nhớ được những năm trước đó đã tặng nàng cái gì.
Nhưng hiện tại nhìn thấy thì hắn mới mơ hồ có chút ấn tượng ——
Lúc này nhìn thấy mấy thứ này được cất giữ gọn gàng như vậy, trong lòng hắn đột nhiên run lên, trên mặt cũng trở nên nóng bừng!
Cố Tạ Thiên tất nhiên cũng nhìn thấy được mấy thứ này, trong lòng ông bỗng cảm thấy hụt hẫng!
Ông thật sự quá xem nhẹ hài tử này lâu lắm rồi! Hài tử này rốt cuộc đã thiếu bao nhiêu tình yêu mới xem những thứ rách nát kia là bảo bối?!
Ông vẫn luôn cho rằng nhi tử đối xử với Tích Cửu rất tốt, không ngờ hỗn đản này lại xem nàng giống như khất cái......
Ông vừa thẹn vừa tức, lạnh lùng trừng mắt liếc nhìn Cố Thiên Triều một cái, sau đó ông thuận tay cầm cái tráp kia lên, bàn tay khẽ lắc, một ánh sáng màu vàng nhạt chợt loé, tráp gỗ cùng với tất cả mọi thứ bên trong đều vỡ thành bụi, vương vãi rơi xuống mặt đất.
“Cửu nhi, con là nữ nhi của Cố Tạ Thiên ta, xứng đáng với những thứ tốt nhất, cha còn có thứ tốt tặng con. Đi, đi tới thư phòng cùng cha!” Ông lập tức kéo Cố Tích Cửu rời đi.
Mọi người: “......”