Cố Tích Cửu thờ ơ nói: “Không phải còn có quỷ thị sao? Theo ta được biết, trong quỷ thị thỉnh thoảng cũng có bán loại đan dược này. Chẳng qua giá cả cao gấp đôi dược phòng mà thôi.”
Cổ Tàn Mặc: “......” Khuôn mặt đầy râu quai nón của ông ta hoàn toàn trầm xuống.
Ông ta hít một hơi thật sâu rồi nói: “Chuyện này bản đường chủ sẽ điều tra rõ ràng!”
Thiên Linh Thiên chẳng qua chỉ là một học sinh Tử Vân ban, đâu ra nhiều linh thạch mà mua dược phẩm như vậy?
Nếu đúng như những gì Cố Tích Cửu đã nói, chỉ sợ sau lưng Thiên Linh Thiên còn có một thế lực to lớn vô hình đang thao túng!
Thiên Linh Thiên có thể chỉ là một quân cờ mà thế lực này xếp vào trong Thiên Tụ Đường......
Việc này không phải chuyện nhỏ, ông ta tất nhiên muốn điều tra cho rõ!
Ông ta trầm tư một lát, trong lòng đã có tính toán, dặn dò Cố Tích Cửu trước: “Chuyện này rất lớn, ngươi đừng rút dây động rừng, bản đường chủ sẽ điều tra rõ.”
Cố Tích Cửu cười xinh đẹp: “Toàn bộ nghe theo Cổ đường chủ an bài.”
Cổ Tàn Mặc ngừng lại một chút, trong lòng không biết có tư vị gì, nói: “Cố Tích Cửu, bản đường chủ đã từng đối với ngươi như vậy, ngươi không hận bản đường chủ? Còn tin tưởng ta như thế?”
Cố Tích Cửu nghiêng đầu nhìn ông ta một cái, nói lời thật lòng: “Hận a, đặc biệt hận. Nói thật, ta thấy ngài phải chịu trừng phạt như vậy, ta rất sảng khoái.”
Cổ Tàn Mặc: “......”
Cố Tích Cửu chuyển chuyện, nghiêm mặt nói: “Nhưng hận thì hận, ta vẫn tin tưởng ngài. Tin tưởng nhân phẩm của Cổ đường chủ, cũng tin tưởng bất luận thế nào Cổ đường chủ đều sẽ vì tốt cho Thiên Tụ Đường. Được rồi, chuyện tiếp theo nhờ Cổ đường chủ an bài là được, ta sẽ không can thiệp nhiều.” Nàng quay người lại, biến mất.
Cổ Tàn Mặc xúc động. Quỷ nha đầu này! Thật ra nàng cũng có nhiều chỗ đáng khen.
Hiểu biết nhiều, rất có lòng nhiệt tình, quan trọng nhất là nàng có rất nhiều ý tưởng ranh ma......
Chờ đã! Nàng còn chưa nói làm thế nào để giải cổ cho Thiên Linh Vũ! Nàng đừng bỏ gánh giữa chừng ——
Cổ Tàn Mặc quýnh lên, gần như muốn bứt xích sắt đuổi theo ra ngoài!
......Edit: Emily Ton....
Buổi tối ngày thứ sáu, Cố Tích Cửu lại tới trong viện của thánh tôn đi dạo một vòng.
Thánh tôn vẫn chưa trở về, Cố Tích Cửu cảm thấy có lẽ hắn sẽ không tới nữa. Đối với câu nói 'sáu ngày sau' kiểm tra gì đó của hắn, có lẽ chỉ hù dọa nàng mà thôi. Lão nhân gia hắn chắc là không để ở trong lòng.
Nàng thở dài nhẹ nhõm một hơi, quyển sách kia quá dày, thật ra nếu nàng miễn cưỡng cũng có thể nhớ được, nhưng thông hiểu đạo lí còn cách xa một chút.
Trên đó có một số từ ngữ quá mới lạ, ngay cả Thương Khung Ngọc cũng đọc không hiểu, nàng tất nhiên càng không biết gì, chỉ có thể học thuộc trước rồi nói sau.
Nếu hắn thật trở về kiểm tra việc học của nàng, với tính tình nghiêm túc của hắn, đoán chừng nàng phải nhảy một chân quanh Thiên Tụ Đường một ngày một đêm......
May mắn hắn chưa trở về!
Nàng thu dọn một chút rồi đi ra cửa, hội họp với Thiên Linh Vũ, dặn dò hắn một số việc cần chú ý, lúc này mới đi tới quỷ thị.
Quỷ thị vẫn chật ních người, toàn là trường bào mặt nạ giả dạng.
Hai người Cố Tích Cửu vẫn đi vào quầy bán hàng lúc trước, phát hiện nơi đó đã có một số người vây quanh, rất nhiều người đều vươn dài cổ nhìn ngó xung quanh ở nơi đó. Khi nhìn thấy một quầy hàng gần đó bày quán thì theo dõi một lát, phát hiện không phải lại thất vọng dời đôi mắt đi.
Thậm chí có người chủ động đến giúp bọn họ chiếm chỗ quầy hàng, khi phát hiện không đúng đều bị đuổi đi.
“Tích Cửu, hắn tới chưa?” Ánh mắt Thiên Linh Vũ quét qua đám đông, nhưng trong đêm tối, tất cả mọi người đều giống nhau, hắn không phân biệt được.
Ánh mắt Cố Tích Cửu cũng đảo qua đám người, khóe môi hơi câu: “Tới rồi.”
“Chúng ta đi qua đó? Dẫn cá cắn câu?”