Nữ tử áo đỏ nói giọng lạnh lùng: “Ta và hắn không cần gặp lại nhau nữa.”
Gương vỡ lại lành là một câu chuyện hay, nhưng không phải gương vỡ nào cũng có thể lành lại được. Có rất nhiều điều một khi đã bị bỏ lỡ, rốt cuộc sẽ không bao giờ có thể tìm lại được.
“Nhưng thật khó chịu khi nhìn thấy nữ nhân kia chiếm vị trí của ngài mà còn kiêu ngạo như thế!” Thiếu nữ mặc váy xanh tức giận bất bình.
Nữ tử áo đỏ khẽ thở dài một tiếng, không nói gì.
“Hội chủ mới không thèm quan tâm tới vị trí kia!” Một thiếu nữ khác nhếch môi cười nhạt: “Người kia căn bản không xứng với hội chủ!”
“Cũng đúng, lúc này hội chủ chỉ quan tâm tới Tích Cửu tiểu thư. Thật đáng tiếc, lúc trước hội chủ mất trí nhớ, nếu không sao có thể để Tích Cửu tiểu thư chịu đựng nhiều năm như vậy...... “
Nữ tử áo đỏ kia giơ tay, ngăn cản hai thiếu nữ ríu ra ríu rít: “Hai nha đầu các ngươi nói nhiều như vậy? Chuyện ta giao cho các ngươi làm thế nào rồi?”
“Mọi thứ đều đã sẵn sàng.”
Nữ tử áo đỏ kia khẽ gật đầu, xoay người: “Vậy chúng ta nên đi thôi!”
Ba thân ảnh biến mất khỏi mái nhà.
......Edit: EmilyTon.....
Chớp mắt, ba ngày đã trôi qua.
Trong ba ngày này, tướng quân phủ khách đến đầy nhà.
Những vị hoàng tử và đại thần trong triều, cùng với gia quyến của những đại thần đó, các Vương phi cũng lần lượt tới bái phỏng. Tướng quân phủ cực kỳ náo nhiệt.
Những người này tất nhiên là tới bái phỏng Cố Tích Cửu, nhưng Cố Tích Cửu không hứng thú gặp bọn họ, đều dùng lý do thân thể không khỏe và từ chối hết.
Sau khi Lãnh Hương Ngọc hồi phủ, Cố Tạ Thiên dùng lý do bà ta dạy hư nữ nhi, giam lỏng bà ta trong một tiểu viện hoang vắng.
Mặc dù ông không phế bỏ vị trí chính thê của bà ta bởi vì nhi tử, nhưng lại tước bỏ toàn bộ quyền lợi chưởng quản hậu trạch của bà ta, đề bạt một tiểu thiếp khác có quan hệ tương đối tốt với Cố Tích Cửu lên làm chưởng quản.
Bởi vì gia quyến của những đại thần kia đến chơi, tất nhiên không thể để một vị có thân phận thiếp thị tiếp đãi, vì thế Cố Tạ Thiên dứt khoát đề bạt tiểu thiếp kia lên vị trí bình thê, địa vị bình đẳng với Lãnh Hương Ngọc, để bà ấy ra mặt chiêu đãi gia quyến của những đại thần đó, cũng xem như không mất thể thống.
Những thê thiếp của Cố Tạ Thiên lúc này rốt cuộc hiểu được, ai mới là người nên lấy lòng nhất ở trong tướng quân phủ, vì thế cực kỳ nhiệt tình với Cố Tích Cửu.
Nếu không phải Cố Tạ Thiên ra lệnh rõ ràng, cấm tất mọi người không được tới quấy rầy Cố Tích Cửu, những người này hận không thể sớm chiều đều đúng giờ chạy tới thỉnh an nàng.
Mặc dù Lãnh Hương Ngọc còn chiếm thân phận chính thê, nhưng lại hoàn toàn đã bị bỏ rơi, bị giam lỏng ở trong sân kia, người hầu hạ bên người cũng không phải là tâm phúc của mình, mà là một vị ma ma lớn tuổi.
Ma ma này năm đó chỉ vì một chút sai lầm nhỏ từng bị Lãnh Hương Ngọc phái người đánh gần gãy chân, vì thế hiện tại chân cẳng không còn linh hoạt nữa. Lúc này phải tới hầu hạ bà ta tất nhiên là không tình nguyện, vì vậy Lãnh Hương Ngọc khó có thể ăn được một bữa cơm nóng hổi.....
Tục ngữ nói, cá tìm cá, tôm tìm tôm, cóc tìm cóc.
Năm đó Lãnh Hương Ngọc trở thành chính thất, những chủ sự trong tướng quân trong phủ đều bị thay đổi thành người mà bà ta tin tưởng.
Bà ta là nhân vật hai mặt, những chủ sự bà ta thay đó có tính cách không khác lắm với bà ta, đều là người hai mặt, thấy cao dẫm thấp, gió chiều nào nương theo chiều ấy hưởng lợi.
Khi bà ta còn đương quyền, những người này không ngừng nịnh bợ bà ta, hiện tại bà ta thất thế, những người này càng dẫm đạp lên bà ta nhiều hơn, cơm canh chuẩn bị cho bà ta còn không bằng tôi tớ bình thường, thậm chí còn đưa đồ ôi thiu......
Năm đó khi La Tinh Lam bị giam lỏng, mặc dù Lãnh Hương Ngọc âm thầm sai những chủ sự đó khắt khe với bà, nhưng vẫn có một số người trung thành lén đưa cơm và quần áo cho bà.
Trong khi hiện tại Lãnh Hương Ngọc bị giam, không có một ai bí mật tới gặp bà ta, thật sự rất thê lương.