Tông Nhân Phủ là nơi chuyên quản lý sự vụ hoàng gia, diện mạo vị phủ thừa giống như một khối mạt chược vững vàng yên ổn, ngay ngắn nghiêm túc. Mặt hắn trầm xuống, một đôi mắt giống như dao nhỏ dừng ở trên người Cố Tích Cửu: “Cố tiểu thư, bổn phủ đêm qua nhận được tin có người tới báo, nói rằng có nam tử lạ đã qua đêm trong viện ngài, còn có người gặp ngươi ra ngoài buổi tối hôm qua, lén gặp nam tử bên ngoài, suốt đêm cũng chưa thấy trở về......”
*Tứ bình bát ổn (四平八稳): vững vàng yên ổn. (everything steady and stable; overcautious and unimaginary) {Edit & Dịch: Emily Ton}
Cố Tích Cửu lại cười: “Lời này của đại nhân còn tệ hơn. Người tới báo không chừng là người đố kỵ với Tích Cửu có một cửa hôn nhân tốt, hoặc đố kỵ với Tướng quân phủ, cho nên mới văng nước bẩn trên người Tích Cửu. Không đủ bằng chứng để đánh giá. Hơn nữa, tiểu viện này của Tích Cửu ở sâu bên trong Tướng quân phủ, người tới báo hẳn là người ở bên ngoài đi? Cho dù có nam tử lạ tự ý lặng lẽ ra vào Tướng quân phủ, hắn làm sao biết rằng nam tử kia sẽ dừng chân nghỉ trong sân Tích Cửu? Nói không chừng là ở trong viện của ai đó......”
Một câu nói khiến mọi người đều biến sắc, ngay cả Dung Ngôn cũng ngẩn ra, chỉ có trong đôi mắt hoa đào của Bát hoàng tử Dung Triệt hiện lên một tia thú vị, cười tủm tỉm nói: “Cố tiểu thư nói rất có lý, Hỗ đại nhân, ngươi nói như thế nào?”
Vị phủ thừa Hỗ đại nhân nói: “Người mật báo là người trong Tướng quân phủ.”
Cố Tích Cửu nhướng mày: “Vậy càng không bình thường, nếu như là người trong Tướng quân phủ phát hiện ra. Vì sao hắn lại không bẩm báo gì với tướng quân hoặc là phu nhân tướng quân, ngược lại, trực tiếp đi mật báo với Tông Nhân Phủ?”
Hỗ đại nhân hừ một tiếng: “Việc này liên quan đến thể diện hoàng gia, người nọ hẳn là sợ tướng quân và phu nhân sẽ dấu diếm việc này vì danh dự gia môn.”
Cố Tích Cửu gật đầu: “Ân, lời này nghe có vẻ có chút đạo lý. Bất quá cũng không thể loại trừ có người cố ý muốn bôi đen Tướng quân phủ, ôm hận muốn vu cáo để trả thù. Rốt cuộc chỉ là nói miệng mà không có bằng chứng——”
Dung Triệt phe phẩy quạt xếp mỉm cười: “Bổn vương cảm thấy lời của Cố cô nương nói có chút đạo lý, chỉ có nhân chứng không đủ tin cậy.”
Dung Ngôn bên người hắn không cầm lòng được nhìn hắn một cái. Dung Triệt dùng quạt xếp vỗ vỗ bờ vai hắn ta: “Thập Nhị đệ, việc này xác thật có điểm rất đáng ngờ, ngươi cũng sẽ không hy vọng vị hôn thê của ngươi thật sự có hành động vô đạo đức, đúng không?”
Dung Ngôn mạnh miệng cười một cái: “Sao có thể chứ? Tiểu đệ cũng trông mong—— trông mong Tích Cửu là trong sạch.”
Cố Tích Cửu liếc mắt nhìn Dung Ngôn một cái, hết thảy này đều là do hắn ta thiết hạ độc kế vì muốn từ hôn! Hiện tại còn giả vờ vô tội?!
Người mặt thú tâm hỗn trướng* này đã dùng mật tin lừa nàng ra khỏi phủ, sáng nay lại cố ý tới tiểu viện của nàng trong Tướng quân phủ để kiểm tra, đại khái là vì nghĩ nàng đã chết ở Nhạc Hoa Hầu. Trong viện không có người, sau đó nếu người của hắn điều tra ra vật chứng nào đó. Một chậu nước bẩn về việc Cố Tích Cửu thông đồng với tình lang bên ngoài mà chết, sẽ thuận lợi mà hắt ở trên người nàng. Vì vậy cũng sẽ không có người nào sẽ truy tra nguyên nhân cái chết của Cố Tích Cửu. Cố Tích Cửu cứ thế oan uổng mà chết!
*Người mặt thú, tâm hỗn trướng (人面兽心混账): kẻ hai mặt đáng hổ thẹn; mặt người, tâm thú (human face, beast”s heart (idiom); two-faced, absolutely disgraceful!)
Tuy nhiên, may mắn cho Cố Tích Cửu, nàng là sát thủ và đã đến được trên thân thể này, nàng sẽ lấy lại công đạo cho nguyên chủ! Một đám thiếu nợ nguyên chủ đều sẽ phải trả lại gấp trăm lần!
Nàng nhìn về phía Hỗ đại nhân: “Đại nhân còn có chứng cứ khác?”
Hỗ đại nhân nhàn nhạt nói: “Theo luật của Phi Tinh Quốc, chỉ cần có nhân chứng thì bổn phủ lập tức có thể điều tra nơi ở của nghi phạm!”
“Đại nhân đây là đang muốn điều tra sân Tích Cửu?”
“Không tồi! Cố tiểu thư, vẫn nên để bổn phủ lục soát qua một lượt mới có thể chứng minh ngươi trong sạch hay không.”
Cố Tích Cửu nhẹ nhàng thở dài: “Xem ra cũng chỉ có thể như thế. Tuy nhiên, Tích Cửu cũng có một yêu cầu.”
“Nói!”