Chẳng lẽ mình đã tìm lầm sơn động?
Cố Tích Cửu xoay người muốn chạy ra ngoài nhìn xem. Nhưng khi vừa mới xoay người, nàng đột nhiên dường như nhận thấy điều gì đó, vì thế nàng quay người lại!
Một cặp đèn lồng!
Một cặp đèn lồng màu xanh lá cây!
Mỗi chiếc đèn lồng đều có kích thước bằng chén trà, xanh đến nỗi khiếp người!
Cố Tích Cửu: “......”
Nàng gần như đổ mồ hôi lạnh! Đó không phải là đèn lồng, rõ ràng đó là một đôi mắt mãnh thú!
Một trận cuồng phong nổi lên!
“Hai ngọn đèn lồng” lao tới!
......
Sau nửa canh giờ.
Cố Tích Cửu ngồi ở trên một tảng đá nhô ra, giơ tay sửa sang lại quần áo có chút lộn xộn sau trận chiến. Nàng vén tóc lại, sau đó đứng lên đá một chân vào con rắn khổng lồ một sừng vừa mới bị nàng giết chết, cảm thấy chân mình hơi mềm.
Con rắn khổng lồ này không biết là dị chủng gì, dài khoảng năm trượng, dày bằng miệng cái bát, trên đầu không ngờ còn có một cái sững bén nhọn, có thể phun ra khói độc, thậm chí là lửa. Một thân lân giáp còn dày hơn cả con tê tê, khi nàng đánh nhau với nó, nàng đã dùng kiếm chém rất nhiều lần, nhưng không thể chém rơi ngay cả một miếng lân giáp.
Thân rắn này khổng lồ như vậy, nhưng không ngờ hành động còn linh hoạt hơn cả con thỏ. Khi uốn mình trong sơn động này, nó giống như một dải lôi điện rực rỡ, thanh thế cực kỳ kinh người!
Cố Tích Cửu đã tu luyện nội lực một tháng, vừa lúc muốn dùng thứ này thử xem, vì thế nàng bắt đầu chiến đấu chống lại nó.
Nàng có thân pháp quỷ dị, hơn nữa nội lực rất là cao thâm cùng với thuật thuấn di. Khinh công sử dụng cùng với thuật thuấn di càng thêm thuận buồm xuôi gió. Nàng di chuyển xung quanh thân rắn, chợt trái chợt phải, chợt cao chợt thấp. Con rắn kia nhanh nhạy như vậy cũng bị nàng làm cho chóng mặt, liên tục bị nàng chém vài kiếm......
Cố Tích Cửu cứ chiến đấu như vậy gần nửa canh giờ, cuối cùng cũng tìm ra được điểm yếu của nó, chém một kiếm xuyên qua đầu của nó, giết chết nó.
Trận đấu này trông có vẻ dễ dàng, nhưng thật ra rất nguy hiểm. Nếu với công lực ban đầu, nàng tuyệt đối không thể đấu lại nó, chỉ có thể trở thành thức ăn của nó.
Hiểu biết chính xác từ trong thực tiễn. Từ trong cuộc chiến chân chính, công phu cũng sẽ nhanh chóng tăng lên.
Sau khi chiến đấu một hồi, Cố Tích Cửu đã thành thạo một số pháp môn, tóm tắt kinh nghiệm và những bài học khi chiến đấu với mãnh thú.
Nàng từng dò hỏi Dung Già La, trong đỉnh thứ hai của rừng rậm hắc ám cũng có loại rắn độc này. Nàng không ngờ mình sẽ có dịp tiếp xúc với nó trước như vậy......
Nàng nghỉ ngơi một lát, sau đó bắt đầu tìm kiếm trong sơn động đổ nát này.
Người ta thường nói độc vật cự thú rất thích bảo vệ đồ vật, con rắn này lớn như vậy, bản lĩnh cao như vậy, vừa rồi vẫn luôn nằm ở trong động không ra, có lẽ nó thật sự đang chế giấu bảo bối gì ở đây......
Nàng là chuyên gia tìm kiếm, không mất một khắc nàng đã lục soát ra được một cái tráp ngọc màu trắng chỗ con rắn kia nằm.
Tráp ngọc màu trắng không lớn, phía trên có khóa chìm phức tạp.
Cố Tích Cửu tra xét một lát, sau khi xác định tráp ngọc màu trắng thật sự không có độc mới cầm nó lên, lăn qua lộn lại nhìn nhìn, lại nghiêng tai lắng nghe. Nàng có cảm giác dường như có vật gì đó mỏng nhẹ bên trong.
Con rắn độc đang bảo vệ vật gì quan trọng như vậy?
Giống như thảo dược hoặc là kỳ trân?
Mặc dù khoá chìm trên tráp ngọc màu trắng cực kỳ phức tạp, nhưng không làm khó được tay già đời như Cố Tích Cửu. Sau nửa khắc nó đã bị nàng mở ra, sau đó nàng dùng một cây gậy mỏng đẩy nắp tráp ra.
Cũng không tệ lắm, bên trong không có cơ quan phóng ra ám khí có độc. Nàng nhìn vào bên trong thì thấy có một bọc lụa mềm được gấp gọn gàng.
Màu sắc của lụa mềm đã cũ, hơi xỉn, rõ ràng đã ở đó trong một thời gian dài.
Sau khi chắc chắn nó không độc, Cố Tích Cửu cầm lụa mềm kia lên, chậm rãi mở ra ——