Đế Phất Y có lẽ là chòm sao Xử Nữ, làm người làm việc đều muốn hoàn mỹ.
Chén rượu ngọc bị vỡ thành hai nửa, hắn thậm chí không cần luôn bầu rượu cùng màu nguyên bộ với chén rượu kia.
Hắn ấn bàn tay ở trên bầu rượu một cái, bầu rượu đẹp như vậy trực tiếp hóa thành bột mịn biến mất. Điều này khiến Cố Tích Cửu cảm thấy vô cùng đau lòng bởi vì lãng phí.
Bầu rượu này vừa nhìn đã biết là bảo vật có giá trị liên thành, không ngờ hắn không thèm chớp mắt cứ thế hủy đi! Đúng là phá của!
Nhưng đó là việc nhà của hắn, không liên quan tới nàng, vì thế Cố Tích Cửu thông minh lựa chọn không nói lời nào.
Một lát sau, hắn lại xách ra bộ rượu cụ mới.
Trên người hắn mang theo không ít rượu cụ, Cố Tích Cửu đã từng nhìn thấy hai bộ, nhưng bộ vừa bị hủy không nằm trong hai bộ đó.
Đế Phất Y quả nhiên lại xách một bộ rượu cụ khác.
Cố Tích Cửu rung động trong lòng!
Bộ rượu cụ này nàng từng nhìn thấy! Hơn nữa còn có ấn tượng rất sâu!
Chúng là bầu rượu và chén rượu hình nụ hoa bồ đề, đặt ở nơi đó thập phần cảnh đẹp ý vui.
Hình ảnh nửa năm trước bất chợt lướt qua trong đầu nàng, khi đó hắn đưa nàng trở lại kinh thành, đã từng gõ chén rượu này đệm nhạc cho nàng ca hát, nàng đã say sau khi uống rượu trong bầu rượu này......
Chuyện cũ giống như mây trôi, cuồn cuộn lướt qua ở trong đầu nàng.
“Rót rượu đi.” Đế Phất Y phân phó.
Cố Tích Cửu nhìn hai chén rượu trên bàn, nghi ngờ hỏi: “Rót rượu vào hai chén?”
Lần đó khi hắn uống rượu chỉ lấy ra một cái chén, lúc ấy nàng xin rượu của hắn đã dùng chén của mình. Lần này hắn bày ra hai chén, là có ý gì sao?
Nếu như người khác bày ra hai chén như vậy, Cố Tích Cửu đương nhiên sẽ cảm thấy một chén kia là chuẩn bị cho mình.
Nhưng đối phương là Đế Phất Y, nàng không nghĩ như vậy.
Tâm tư của người này không thể đoán được theo lẽ thường tình, thường sẽ đoán sau. Vì thế nàng nên hỏi hắn một chút cho chắn ăn.
Đế Phất Y đáp lại nàng hai chữ: “Đương nhiên.”
Vì thế Cố Tích Cửu giơ tay rót đầy hai chén rượu cho hắn.
Mọi người trong đại điện đều yên lặng nhìn về hướng này. Bọn họ đều cảm thấy, Tả thiên sư chỉ tên nói họ muốn Cố Tích Cửu rót rượu cho hắn, chắc chắn là vì Cố Tích Cửu có kỹ xảo rót rượu cực kỳ cao minh, cao minh đến nỗi khiến cho Tả thiên sư nhớ mãi không quên.
Nhưng chờ sau khi nhìn thấy cách nàng rót rượu, mọi người đều lắc đầu ở trong lòng.
Cách mà tiểu cô nương này rót rượu rất phổ biến, không đáng ngạc nhiên chút nào, không khác gì thị nữ rót rượu bình thường.
Thủ pháp kém xa vị nữ quan được huấn luyện để chuyên rót rượu cho Tả thiên sư vừa rồi......
Cố Tích Cửu rót đầy rượu giúp hắn, đẩy cả hai chén rượu đến trước mặt hắn, sau đó lùi về phía sau, đúng vào vị trí nữ quan rót rượu vừa rồi.
“Ngồi xuống.” Đế Phất Y liếc mắt nhìn nàng một cái: “Nàng là môn nhân thánh tôn, khác với những người khác, cho dù ở trước mặt bổn tọa cũng không cần đứng. Ngồi đi.”
Bàn này của hắn vốn là bàn dành cho hai người, cũng có đủ hai chỗ ngồi, vì thế Cố Tích Cửu muốn ngồi xuống thật ra không cần phải thêm ghế vào.
Cố Tích Cửu ngẩn người. Hắn muốn nàng ngồi bên cạnh hắn? Hắn không sợ vị hôn thê của mình ghen sao?
Nàng ngẩng đầu liếc mắt nhìn Vân Thanh La một cái. Vân Thanh La mang theo mặt nạ, không thể nhìn ra được biểu tình nàng ta như thế nào, nhưng nhìn thấy bàn tay nàng ta bất chợt nắm chặt chén rượu, cũng có thể suy đoán tâm lý của nàng ta lúc này, nhất định là đang buồn bực tức giận.
Cố Tích Cửu vẫn rất nhạy bén, mặc dù Vân Thanh La không gây ra nhiều động tác lắm, nhưng từ trong từng cử động của nàng ta, nàng vẫn có thể nhận ra được, nàng ta thật sự thích Đế Phất Y......
Cố Tích Cửu đứng ở nơi đó, do dự một chút.
“Vì sao không ngồi? Sợ ta sẽ cắn nàng sao?” Đế Phất Y lười nhác nhìn nàng.
“Vậy... cảm tạ.” Cố Tích Cửu đành phải ngồi xuống và nói một tiếng tạ ơn.