Phương thức đả tọa này có chút kỳ lạ, rất giống hình dạng của tiên hạc đang khoe đôi cánh.
Cố Tích Cửu vốn cho rằng hắn lại đang trêu cợt mình, nhưng vừa mới định vị xong tư thế, thực hiện hít thở theo những gì hắn nói, nàng liền có cảm giác linh lực ở đan điền vẫn luôn như có như không bỗng nhiên rõ ràng!
Lúc đầu linh lực trong cơ thể nàng giống như một vũng nước nhỏ không có ngọn nguồn, lúc nào cũng muốn khô kiệt, hiện tại vũng nước này đã bị khơi thông và mở ra một con đường, tập trung lại một nơi, dần dần tụ lại thành một dòng suối nhỏ chuyển động ở trong cơ thể nàng......
“Chủ nhân, ngươi có linh lực!” Thương Khung Ngọc vẫn luôn cố gắng che giấu sự tồn tại của mình, bỗng nhiên vui mừng mở miệng.
Câu nói này của nó vừa mới nói ra đã khiến cho Cố Tích Cửu giật mình, dòng chảy linh lực vừa mới trút ra lập tức bị gián đoạn.
Ngón tay Đế Phất Y trực tiếp chạm vào vòng ngọc trên cổ tay nàng ——
Toàn bộ thân mình của Thương Khung Ngọc đều banh lên!
Tiếp theo nó liền nghe được Tả thiên sư truyền âm tới: “Còn tiếp tục mở miệng nói loạn, bổn tọa sẽ phế người đi!”
Thương Khung Ngọc rùng mình, lập tức im lặng!
Nước mắt nó nức nở thành sông, không ngờ người này có thể nghe được cuộc đối thoại tâm linh giữa nó và chủ nhân, lại còn có thể gia nhập vào đó dễ như trở bàn tay!
Càng quỷ dị hơn chính là, hắn cũng có thể đối thoại riêng với nó mà không khiến chủ nhân phát giác......
Bởi vì người này quá phúc hắn, vì thế nên Thương Khung Ngọc không dễ dàng mở miệng ở trước mặt hắn, phần lớn đều luôn duy trì trầm mặc, ngẫu nhiên mở miệng nói một lần, còn bị hắn giáo huấn!
Càng khó chịu hơn chính là, chủ nhân của nó không biết điều này ——
Cố Tích Cửu trợn mắt nhìn Tả thiên sư gần trong gang tấc: “Ngươi ——”
“Tiếp tục.” Tả thiên sư xoay người ngồi xuống bên cạnh.
Cố Tích Cửu vừa mới nếm được mùi vị ngon ngọt, tất nhiên là muốn tiếp tục.
Trong kiếp trước nàng cũng có một chút hiểu biết về tri thức tu luyện linh lực, hiện tại nàng có thể làm được nên cảm thấy rất hào hứng. Nàng chậm rãi điều chỉnh linh lực trong cơ thể, cảm ứng linh lực kia đang du tẩu ở trong cơ thể giống như dòng suối đang cọ rửa gân mạch của nàng. Nàng hồn nhiên quên mình bị cuốn vào cảnh giới.
Cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu, cuối cùng nàng cũng vận công xong. Khi nàng vừa mở mắt ra thì lập tức hoảng sợ!
Ở cách đó không xa, thi thể một số độc vật nằm rải rác ngang dọc tứ tung, có bò cạp độc đỏ đậm, có rắn dài màu sắc sặc sỡ, thậm chí còn có mấy con mãnh thú nhìn không ra chủng loại gì.
Và Đế Phất Y đang lười nhác dựa người trên một thân cây, trong tay có một cây sáo ngọc, gió thổi bay một góc quần áo của hắn, sáng lạn lười biếng.
Thì ra khu rừng đầy quả dại này không hề thanh tịnh, cũng thường xuyên có mãnh thú lui tới.
Trong lúc nàng đang đả tọa, Đế Phất Y đã làm hộ pháp ở bên người nàng.
Dường như nghe thấy động tĩnh từ phía nàng, hắn nhìn về phía nàng: “Tỉnh? Cảm giác như thế nào?”
Cố Tích Cửu hoạt động tay chân một chút, hai tròng mắt lóe sáng: “Rất tốt!”
Thật khác biệt khi có linh lực trong người, thể lực khôi phục rất nhanh!
Lúc này nàng mới đả tọa được nửa canh giờ mà đã hoàn toàn khôi phục, sự tình này trước kia căn bản là không có khả năng. Nàng thậm chí có cảm giác thân thể nhẹ hơn rất nhiều, ngay cả thị lực cũng trở nên tốt hơn.
Mặc dù mặt trăng khá tròn, nhưng tầng mây cũng đủ dày, che phủ ánh trăng, khu rừng đầy trái cây thật ra rất âm u.
Trước đây, có thể nhìn thấy rõ trái cây ở trên cây là nàng đã cảm thấy hài lòng, hiện tại nàng lại có thể nhìn thấy rõ lông mi của Đế Phất Y cách xa nàng hai trượng!
Nàng vốn là thể chất phế vật, tất nhiên không có khả năng linh lực bỗng nhiên vô cớ khôi phục. Không cần phải hỏi cũng biết, nhất định là người trước mắt đã âm thầm ra tay!
Cố Tích Cửu rũ mắt một lát, bỗng nhiên giương mắt nhìn Đế Phất Y: “Vong Xuyên Vô Thương kia là kỳ dược đúng không? Linh lực của ta có thể khôi phục là công lao của nó, đúng không?”
Tiểu nha đầu đủ thông minh!
Đế Phất Y búng ngón tay một chút, lười biếng nói: “Đúng thật là nó có một phần công lao, phần còn lại là công lao của bổn tọa.”