Tâm tư của nàng vẫn đang nằm ở trên người của Tư đạo sư phía sau, không biết tên kia đang biểu diễn tới đâu rồi?
Rốt cuộc có sơ hở nào không?
Nàng liều mình, muốn nhanh chóng quay đầu liếc mắt nhìn một cái, giọng nói của thánh tôn kịp thời truyền tới: “Ngươi thích nhìn cái này?”
Cố Tích Cửu cứng đờ, nàng nên trả lời câu hỏi này như thế nào?
Nàng còn chưa nghĩ ra được câu trả lời thích hợp, thánh tôn đại nhân bỗng nhiên giơ tay, một luồng ánh sáng màu đỏ hiện lên, Cố Tích Cửu nhận ra mình có thể nghe được. Nhưng, động tĩnh phía sau đã thay đổi, không còn vang lên tiếng thở dốc ái muội của nam tử nữa.
“Hai tên khốn này!” Tư đạo sư đã mặc lại quần áo chỉnh tề, nhỏ giọng mắng.
Cố Tích Cửu nghe tiếng quay đầu nhìn lại, lập tức nhìn thấy Tư đạo sư dường như đang nhìn về một phía, bộ dáng vừa căng thẳng vừa tức giận.
Đã xảy ra chuyện gì?
Cố Tích Cửu nhìn một lúc, đột nhiên hiểu ra.
Hiện tại Tư đạo sư hiển nhiên là đang tái hiện lại hình ảnh xảy ra cách đây mấy ngày trước.
Dựa theo hiện trường, hai đệ tử lúc trước tới xốc nóc nhà của nàng bị trúng ảo cảnh của đại ngao, vô tình nói về một số bí mật của Tư đạo sư, sau đó bị Cố Tích Cửu dùng lưu thanh phù ghi lại, lúc ấy Tư đạo sư này cũng có mặt ở hiện trường! Chẳng qua ẩn nấp trong chỗ tối mà thôi.
Quả nhiên, Tư đạo sư vừa hằn học vừa lẩm bẩm: “Nhất định không thể lưu lại hai người này! Nha đầu kia cũng phải chết!”
......
Mọi người vây xem: “......”
Nhìn tới đây, mọi người căn bản đều hiểu độc thủ đứng sau kế hoạch này là ai.
Thì ra là hỗn đản này! Ông ta sợ chuyện xấu của mình bị bại lộ, vì thế mới lên kế hoạch như vậy.
Trong đại sảnh vang lên từng tiếng thì thầm, mọi người đều mang theo khuôn mặt bừng tỉnh đại ngộ.
Cổ Tàn Mặc càng thêm hổ thẹn, chắp tay về phía Cố Tích Cửu: “Cố cô nương, sự tình đã rõ ràng, hung phạm cũng tìm được rồi, ngươi hãy nói đại ngao thu ảo cảnh lại đi.”
Cố Tích Cửu mím môi: “Hãy chờ thêm chút nữa!” Nàng luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Một lát sau, tư đạo sư kia đột nhiên giống như nhìn thấy vị cứu tinh nào đó, đôi mắt lóe sáng: “Ngươi...... Ngươi đã đến rồi!”
Ông ta vừa mới nói xong câu này, quanh người đột nhiên tuôn ra một vòng ánh sáng màu đỏ ——
Một tiếng nổ lớn vang lên, bốc cháy!
Ngọn lửa bùng lên dữ dội, cực nhanh, cũng cực kỳ bất ngờ!
Chớp mắt bùng lên thành một quả cầu lửa lớn, giống như người nào đó tẩm xăng lên người. Những người vây xem xung quanh thậm chí chưa kịp kinh hô một tiếng.
Thánh tôn phản ứng cực nhanh, gần như ngay khi quả cầu lửa phát nổ, trong lòng bàn tay hắn cũng phát ra một làn sóng nước màu xanh nhạt, trực tiếp bao phủ thi thể kia ——
Lửa bị dập tắt, nhưng người cũng gần như bị cháy hết, gần như không thể nhìn ra được tướng mạo vốn có, nằm trên mặt đất không nhúc nhích. Người đã bị mất mạng.
Mọi người đều ngây người nhìn cảnh này, đồng thời nhìn về phía con ngao!
Đại ngao nói: “Không phải ta! Ta không đốt ông ta!”
Vì thế mọi người lại nhìn về phía thánh tôn. Thánh tôn nhìn cỗ thi thể kia, ánh mắt khẽ nhúc nhích, lui về phía sau một bước, nhẹ nhàng nói: “Sứ giả Trừng Ác, nghiệm thi!”
Cố Tích Cửu tiến lại gần hơn, nàng cũng hiểu biết về nghiệm thi, muốn nhìn xem một cái, làm sao một người đang sống sờ sờ lại có thể bỗng nhiên tự cháy?
Khi nàng nhìn thấy rõ, trong lòng chấn động.
Từ lúc người này nổi lửa đến lúc thánh tôn dập tắt lửa, chỉ có khoảng vài giây, theo đạo lý mà nói, vài giây này nhiều nhất chỉ cháy hỏng một chút da thịt, sẽ không gây ra thương tích lớn lắm. Nhưng, thi thể trước mắt lại bị đốt đến nỗi chỉ còn lại bộ khung xương ——
Đó là bởi vì thánh tôn đã kịp thời dập tắt lửa, nếu như không kịp thời, chỉ sợ ngay cả tro cũng không hề lưu lại.
Sứ giả Trừng Ác nghiệm thi cực kỳ cẩn thận cũng cực kỳ nhanh. Sau khi nghiệm thi xong thì bẩm báo: “Thánh tôn, lửa này là lửa linh căn của ông ta, bắt nguồn từ đan điền, tự cháy.”
Mọi người thở dài nhẹ nhõm một hơi, cuối cùng hiểu được nguyên nhân dẫn đến cái chết của ông ta.