Khi Cố Tích Cửu nhô đầu ra khỏi ao, nàng đã không nhìn thấy tăm hơi của thánh tôn đâu, cũng không biết hắn đã đi nơi nào.
Cố Tích Cửu vốn tưởng rằng hắn sẽ nhìn nàng tắm, vì thế lúc này cảm thấy nhẹ nhõm thở dài một hơi.
Người nàng thật sự rất bẩn, quần áo tất nhiên cũng có mùi, nhưng nếu như cởi ra...... thánh tôn bất ngờ xuất hiện thì sao?! Hoặc là có những người khác đột nhiên tới đây......
“Bản tôn đã hạ kết giới ở đây, sẽ không có người nào tiến vào, ngươi có thể yên tâm tắm rửa.” Giọng nói của thánh tôn mơ hồ giống như được thổi tới từ không trung, không thể xác định được vị trí, Cố Tích Cửu nhất thời cũng không thể nào phân biệt dược hắn rốt cuộc đang ở chỗ nào.
Nhưng nếu là người có được loại thần cách thế này, chắc chắn sẽ không nhìn lén một tiểu cô nương tắm rửa, đúng không?
Vì thế Cố Tích Cửu dứt khoát cởi hết quần áo, ngâm người tắm ở trong ao.
Đương nhiên, nàng tắm rửa rất nhanh, chỉ một lát đã giải quyết toàn bộ, sau đó lấy ra một bộ quần áo từ trong túi trữ vật và thay ở trên bờ.
Nàng vừa mới thay xong quần áo, ngẩng đầu lên, lập tức nhìn thấy thánh tôn đang đứng ở cách đó không xa. Ánh mặt trời phản chiếu giống như dát lên một lớp vàng ở trên người hắn, khiến hắn dường như bừng sáng, giống như thiên thần không nhiễm một chút bụi trần.
Ban đầu Cố Tích Cửu có chút ngây người ngẩn ngơ, nhưng sau đó mặt đẹp biến xanh!
Vị trí mà thánh tôn vừa đứng chính là nơi tốt nhất để nhìn nàng tắm!
Phải chăng là hắn...?!
Không đúng! Hắn là thánh tôn, không phải là một đại thúc biến thái, sao có thể làm chuyện như thế?
Có lẽ vừa rồi hắn đã đặt kết giới ở vị trí của nàng, ngay cả bản thân hắn cũng không nhìn thấy ở bên trong kết giới. Chẳng phải vừa rồi nàng ngâm mình ở trong ao cũng không nhìn thấy được thánh tôn hay sao?
Nhưng, nếu hắn không thể nhìn thấy nàng, làm sao hắn lại có thể hiện thân ngay khi nàng vừa mới mặc xong quần áo? Không sớm cũng không muộn ——
Đậu má, hắn rốt cuộc có nhìn thấy hay không?!
Lần đầu tiên Cố Tích Cửu cảm thấy uất ức.
Nhưng nàng bình tĩnh lại rất nhanh, cho dù hắn nhìn lén nàng thì sao? Nàng không có nhiều thịt! Hơn nữa nàng cũng từng nhìn thấy núm vú của hắn! Thậm chí nàng còn chạm vào tiểu đệ đệ của hắn ——
Nàng không hề thua thiệt!
Không đúng, nàng chỉ sờ vào bức tượng chạm ngọc ——
Thôi, hắn là thánh tôn, là thần. Xem như nàng đang bị thượng đế ngắm nhìn mà thôi ——
Thánh tôn nhìn nhìn nàng, nàng vừa mới bước ra từ trong nước, tóc dài ướt đẫm rối tung trên vai, chưa được buộc chặt, trên người mặc một bộ quần áo màu đen, không trang điểm đứng ở nơi đó, quả thực có một phòng cách khác.
Nàng đã cao lớn hơn, khoảng tầm 1m60 - 1m70, thậm chí dáng người cũng rất tinh xảo, chỉ có ngũ quan non nớt, có chút trẻ con, nhưng đôi mắt lại trong trẻo như được gột tẩy qua nước, đôi khi có chút lãnh đạm của người trưởng thành.
Khí chất trên người nàng có chút mâu thuẫn, nhưng lại hấp dẫn chết người!
Khiến người nhìn không thể nào rời mắt.
Thánh tôn nhìn thoáng qua nàng một cái, nhưng ánh mắt lại không thể rời khỏi người nàng cho đến khi nàng đi đến trước mặt hắn.
Nếu hắn nhìn người khác chằm chằm như vậy, người nọ đã sớm thấp thỏm không biết nên làm thế nào cho phải. Tuỳ nhiên, màng lại rất bình tĩnh cũng rất lễ phép, tiến lên hành lễ: “Đã để thánh tôn đợi lâu, Tích Cửu bồi tội.”
Hiếm khi nhìn thấy nàng khách khí đối với người khác như vậy, giống như đang đối xử với trưởng bối đức cao vọng trọng ——
Trong lòng thánh tôn cảm thấy bực bội một cách khó hiểu. Khi hắn cảm thấy bực bội trong lòng, hắn chỉ muốn gai góc với người khác, khiến cho người khác cảm thấy càng bực bội hơn hắn: “Sao tóc lại ướt như thế? Gặp trưởng bối mà đầu tóc tán loạn như thế còn ra thể thống gì?”
Cố Tích Cửu: “!!!”
Người này xù lông như thế thật sự khiến người ta muốn đá cho hắn một cái!
Nhưng nghĩ tới thân phận của đối phương, nàng —— lại nhịn.
Tuy nhiên ở trong lòng nàng lại có chút thông cảm với bốn sứ giả Tưởng Thiện Trừng Ác. Bọn họ là thủ hạ làm việc dưới trướng thánh tôn lão nhân, nhất định không dễ dàng gì, đúng không?
May mắn thay, nàng không cần phải gặp mặt hắn thường xuyên! Nếu không, sớm muộn gì nàng cũng bị hắn lăn lộn đến nỗi bùng nổ...