Thật kỳ lạ, với chấp niệm của Long Tư Dạ đối với nàng, đại hội thí nghiệm lần này hắn ta không nên vắng mặt mới đúng. Cho dù hắn ta không thể làm phó thủ thí nghiệm, ít nhất cũng sẽ không lặn mất tăm, đúng không?
Chẳng lẽ hắn ta bị vướng vào sự tình khác?
Hay là hắn ta đang trốn ở nơi nào đó và chăm chú theo dõi tất cả mọi chuyện?
Nàng ân thầm nắm chặt nắm tay ở trong ống tay áo!
Năm đó Long Tích là huấn luyện viên của trại tập trung huấn luyện sát thủ, hắn rất khôn ngoan trong việc lập kế hoạch, hơn nữa còn biết rất rõ tính tình của nàng, giống như hiểu biết rất rõ về trợ thủ đắc lực của hắn. Hắn lăn lộn trong thế giới này nhiều năm như vậy, còn trở thành tông chủ Thiên Vấn Tông, thủ đoạn và mưu lược của hắn khẳng định còn cao hơn rất nhiều so với trước kia.
Hiện tại nàng cơ bản đã xé rách mặt với hắn, nếu hắn muốn hạ quyết tâm gây bất lợi với nàng, chỉ sợ đây sẽ là khoảng thời gian khó khăn với nàng ——
Khi nàng còn đang thất thần, bất chợt nghe thấy phía dưới có chút ồn ào. Nàng cúi đầu nhìn xuống, lập tức nhìn thấy một loạt người đang quỳ ở phía dưới ——
Đám người này có hơn mười vị, Cố Thiên Y cũng nằm ở trong số đó!
Có mấy người Cố Tích Cửu đã từng gặp qua, bọn họ là mấy vị “nữ hiệp” đã mắng nàng trong bữa cơm sáng nay.
Rõ ràng bọn họ đã bị điểm huyệt đạo, bắt buộc phải quỳ gối nơi đó, vẻ mặt kinh hoảng thất thố. Trong khi đó, có tám vị thiếu nữ mặc quần áo màu xanh đang đứng ở phía sau bọn họ.
Cố Tích Cửu kích động trong lòng, nàng biết tám vị thiếu nữ mỹ mạo này. Các nàng chính là thị nữ trong Phù Thương Cung!
Một vị trong số đó còn rất quen thuộc với nàng, còn bị nàng lừa một trận chính là Mạt Vũ Yên......
Mạt Vũ Yên bẩm báo với Đế Phất Y trên đài: “Bẩm thiên sư đại nhân, đã bắt được những người cầm đầu cố ý bôi nhọ phỉ báng Cố cô nương. Tất cả đều đang ở đây, không sót một người.”
Đế Phất Y thờ ơ liếc mắt nhìn xuống phía dưới một cái, quay đầu hỏi Tuyên Đế: “Bệ hạ, cố tình bôi nhọ nhục mạ môn hạ của thánh tôn thì xử phạt thế nào?”
Tuyên Đế trầm mặt xuống, phân phó Đại Lý Tự Khanh bên cạnh: “Bắt lấy toàn bộ bọn họ, phế bỏ võ công, cắt lưỡi, đưa tới Tuyết Vực Nguyên.”
Tuyết Vực Nguyên là một vùng đất băng giá hoang tàn vắng vẻ, người bị sung quân tới đó căn bản không có cơ hội sống sót trở về!
Hơn mười người kia sắc mặt đại biến, lập tức liều mạng hô to oan uổng, nói rằng bản thân mình không hề mắng chửi, đó chỉ là sự hiểu lầm. Có người thậm chí còn thề thốt rằng mình vô tội, liều mạng dập đầu với Đế Phất Y, cầu xin hắn chủ trì công đạo giúp mình.
Đế Phất Y rốt cuộc lại liếc mắt nhìn bọn họ một cái, một cái liếc mắt này giống như băng giá, khiến tất cả mọi người ngậm miệng lại.
Hắn cười cười, nụ cười rất ôn hòa: “Bổn tọa chỉ cho các ngươi một cơ hội, tốt nhất nên nghe cho kỹ! Các ngươi hãy chỉ ra người chủ sự sau lưng, bổn tọa có thể làm chủ chỉ cắt đầu lưỡi các ngươi, những trừng phạt khác có thể hủy bỏ. Nếu nói thêm một câu vô nghĩa, bổn tọa sẽ khiến các ngươi nhận trừng phạt gấp bội!”
Hơn mười người kia: “......”
Không có người nào dám nghi ngờ những gì mà Tả thiên sư đã nói, vì vậy mặc dù mười mấy người kia không cam lòng, nhưng đều có suy nghĩ giống nhau, chỉ ngón tay về phía một người: “Chính là nàng!”
Người mà bọn họ chỉ ra và xác nhận đúng là Cố Thiên Y. Sắc mặt Cố Thiên Y trắng bệch, quỳ bịch xuống sàn. Nàng ta vốn đang muốn mở miệng tranh luận một chút, nhưng khí thế của Tả thiên sư quá lợi hại, đến nỗi nàng ta không dám nói ra một lời dối trá, chỉ co tròn người lại. Nàng ta dùng ánh mắt cầu cứu nhìn về phía phụ thân mình.
Trên thực tế, Cố Tạ Thiên đã nghe thấy những lời mà Cố Thiên Y mắng chửi lúc trước, chẳng qua khi đó ông đang ở trên đài cùng phía với hoàng đế, không thể chạy tới tát người, nhưng trong lòng ông đã có ý niệm về nhà sẽ chấp hành gia pháp đối với hỗn trướng kia.
Lúc này nhìn thấy bộ dáng cầu cứu vô cùng đáng thương của nàng ta, ông vừa không đành lòng vừa phẫn nộ. Sau khi suy nghĩ một lúc, ông liền quỳ xuống trước mặt Đế Phất Y: “Tả thiên sư đại nhân!”