Cố Tích Cửu: “......”
Tả thiên sư này không ngờ lại biến thái như thế!
Hắn làm như vậy còn không bằng giết chết người đi!
“Tả thiên sư có từng nghiệm chứng sai hay chưa? Vạn nhất hắn thấy người ta không vừa mắt, cố ý nói như vậy thì sao?”
“Thật đáng tiếc, điều đó chưa từng xảy ra! Hắn chưa bao giờ sai sót. Hắn và Hữu thiên sư vẫn luôn đối đầu, nhưng lúc hắn nghiệm chứng Hữu thiên sư cũng chứng minh người ta là đúng sự thật.”
Cố Tích Cửu cảm thấy gân xanh nổi đầy trên thái dương, không ngờ phương pháp “thiên bẩm” bách thí bách linh lại không thể thực hiện được ở chỗ này, còn gây ra phiền toái lớn cho nàng.
“Chủ nhân, hay là ngươi sửa miệng đi? Hãy nói trong mộng có người chỉ điểm cho ngươi, và đó không phải là do thiên bẩm......” Thương Khung Ngọc đưa ra chủ ý cho nàng.
“Hiện tại không kịp sửa miệng nữa rồi.” Cố Tích Cửu đáp lại, ngón tay gõ nhẹ trên mặt bàn. Nàng bắt đầu tìm kiếm giải pháp để ứng đối cho bước tiếp theo.
“Ta sợ......” Thương Khung Ngọc không yên tâm.
“Ta còn chưa sợ, ngươi sợ cái gì?” Cố Tích Cửu nhấp một miệng trà: “Nhiều nhất thì lại chết lần nữa, nói không chừng còn có thể xuyên qua trở về thời hiện đại.”
Thương Khung Ngọc nói không nên lời. Nó không thể nhẫn tâm nói với nàng rằng, nàng chỉ có một cơ hội tái sinh lần này mà thôi. Nếu nàng chết ở chỗ này sẽ bị hồn tiêu phách tán giữa trời và đất, không thể luân hồi......
Cố Tích Cửu giơ tay nhấp một ngụm rượu, phía bên ngoài bỗng nhiên vang lên tiếng bẩm báo: “Thiên Vấn Tông chủ tới chơi!”
“Cạch!” Chén rượu trong tay Tuyên Đế rơi xuống bàn: “Cái gì?”
Ngón tay đang cầm chén rượu của Cố Tích Cửu cũng trở nên căng chặt!
Thiên Vấn Tông chủ?
Long Tư Dạ?
Hắn tới đây làm gì?
Tuyên Đế nhanh chóng đứng lên và nói một câu “mau mời”, trong khi chỗ cánh cửa hơi tối, một người mang theo vạt áo bay bay đi đến.
Mọi người chỉ cảm thấy trước mắt sáng ngời!
Đại điện vốn huy hoàng tráng lệ và vô cùng náo nhiệt, dường như bởi vì người này đến mà trở nên thanh nhã thoát tục hơn.
Người nọ một thân áo bào màu xanh, bên hông đeo một khối ngọc bội đỏ rực như lửa. Khi hắn đi lại, viên ngọc lung linh rực rỡ, giống như một cây phong đỏ nằm giữa núi rừng, cực kỳ lôi cuốn.
Người này không phải là loại tuyệt mỹ cực hạn, mà là một loại quyến rũ cực hạn.
Kiểu tuấn tú thanh nhã tận trong xương cốt khiến người cảm thấy cực kỳ thoải mái, cho dù là người nóng nảy khi nhìn thấy hắn cũng sẽ an tĩnh trở lại.
Đây là Long Tư Dạ, tông chủ Thiên Vấn Tông, cũng là người có y thuật tối cao trên đại lục này.
Cuối cùng Cố Tích Cửu cũng nhìn thấy rõ dung mạo của hắn, ngón tay nàng hơi nắm chặt ở trong ống tay áo.
Người này, dung mạo còn tuấn tú hơn cả Long Tích!
Nhưng hắn cũng có chút giống Long Tích! Đặc biệt là khí chất thanh nhã lại càng giống Long Tích!
Địa vị của vị tông chủ Thiên Vấn Tông cực cao, bề ngoài hắn và Tuyên Đế có quan hệ bình đẳng, không ai cần phải bái ai. Nhưng bất luận là người nào khác ở trên toàn bộ đại lục Tinh Nguyệt, vị tông chủ Thiên Vấn Tông này vẫn có địa vị cao hơn cả Tuyên Đế rất nhiều.
Cao nhân như vậy đã đến, tự nhiên toàn bộ người trong đại điện đều đứng lên, ngoại trừ Tuyên Đế, tất cả đều hành lễ với hắn.
Cố Tích Cửu thấp bé lại đứng ở phía sau mọi người, cho dù nàng không hành cũng không bị lộ.
Địa vị của vị tông chủ này cao, nếu hắn đã tới, đương nhiên hắn sẽ được an vị ngồi ngang hàng với Tuyên Đế.
Tuyên Đế phân phó người lập tức đặt một bàn khác ở bên cạnh mình, mời vị tông chủ Thiên Vấn Tông ngồi.
Long Tư Dạ chỉ vẫy vẫy tay, giọng điệu thờ ơ: “Không cần bận tâm.”
Hắn đảo mắt, dừng lại ở vị trí Cố Tích Cửu đang ngồi. Sau đó hắn quay người, trực tiếp đi đến chỗ của nàng: “Bản tông chủ sẽ ngồi ở đây.”
Một đôi con ngươi đen như mực nhìn Cố Tích Cửu: “Vị cô nương này, có thể nhường một chút hay không?” Giọng của hắn trong trẻo như cơn mưa mùa Xuân, phảng phất như mang theo mùi hương của suối nước núi rừng.