Cố Tích Cửu nhướng mày.
Sắc mặt Mạt Vũ Yên hơi có chút vi diệu, ho một tiếng và nói: “Đây là lời thiên sư đại nhân muốn nô tỳ chuyển đạt.”
“Thiên sư đại nhân các ngươi đâu?” Cố Tích Cửu thử thăm dò hỏi một câu.
“Thiên sư đại nhân đang bận về việc thí nghiệm đệ tử thiên bẩm. Trên thực tế, Khải Thiên Đài chỉ có thể một tháng mở ra một lần. Nhưng, bởi vì trước đó vị Cố cô nương bỗng nhiên mất tích, không thể thí nghiệm được. Thiên sư đại nhân dự định ngày mai mở ra lần nữa, vì vậy cần phải chuẩn bị một số thứ.”
Cố Tích Cửu: “......” Thì ra hắn vẫn muốn thí nghiệm nàng!
Vậy mà nàng còn tưởng rằng hắn sẽ lay động lương tâm, không gây khó xử nàng nữa!
Thì ra hắn giam lỏng nàng ở chỗ này, chẳng qua là vì ngày mai chuẩn bị làm thí nghiệm......
Cố Tích Cửu biết rất rõ ràng, công phu của mình là học ở thời hiện đại, không liên quan gì tới thiên bẩm.
Nếu như Khải Thiên Đài thật sự linh nghiệm, tuyệt đối có thể trắc nghiệm ra nàng là hàng giả!
Đến lúc đó trừng phạt sẽ nối gót tới, nàng chỉ có thể chờ chết!
Trong Phù Thương Cung không biết có bố trí gì, ở đây thuật thuấn đi của Cố Tích Cửu chỉ có thể sử dụng một phần.
Một phần có ý là, nàng có thể thuấn di mấy chục mét, điều kiện là phía trước không có bất luận cái gì ngăn cản, nếu không nàng sẽ đâm vào vách tường, hoặc dán trên cây.
Một phần như vậy thật ra không khác gì người có khinh công cao, nhưng như vậy cũng không sánh được với cao thủ nhiều như mây ở Phù Thương Cung.
Tả thiên sư đại nhân không hề giải thích lai lịch của Cố Tích Cửu cho người trong cung. Hắn chỉ nói nàng họ Cố và cực kỳ giảo hoạt, dặn dò bọn họ phải trông chừng nàng, nếu người chạy mất sẽ là lỗi của bọn họ!
Hiện tại Phù Thương Cung có 36 thị nữ và 36 người hầu. Mặc dù công phu của bọn họ không so được với tám vị bên người Tả thiên sư, nhưng cũng là cao thủ trong hàng cao thủ. Hơn nữa phòng vệ của Phù Thương Cung đặc biệt rất tốt, cho dù là tam đại tông phái cấp bậc trưởng lão bị nhốt ở nơi này, cũng đừng mơ tưởng có thể chạy đi!
Người là do Tả thiên sư đại nhân tự mình mang về, còn tự mình bố trí nhà đẹp cho nàng, ân sủng như vậy trước nay chưa từng có.
Người trong cung vừa thở dài trong lòng, ánh mắt thẩm mỹ của cung chủ nhà mình quá quỷ dị, vừa tận tâm tận lực mà hầu hạ nàng, đương nhiên cũng theo dõi nàng sát sao......
Cố Tích Cửu có thể di chuyển tự do ở trong Phù Thương Cung, nhưng tuyệt đối không thể ra khỏi cung. Bất luận nàng đi nơi nào đều có người đi theo, ngồi xổm đi vệ sinh cũng có người trông chừng.
Mạt Vũ Yên cảm thấy tiểu viên ngoại mập mạp này rất dư thừa tinh lực, từ sau khi tỉnh lại luôn đi lang thang ở Phù Thương Cung, ngoại trừ ngày ăn hai bữa cơm, hắn không hề nghỉ chân.
“Đó là đâu?” Cánh tay mập mạp của nàng chỉ về một tiểu bạch lâu hình lục giác trông có vẻ cổ xưa.
“Nơi đó là thư phòng của thiên sư đại nhân.” Mạt Vũ Yên trở thành tùy tùng của nàng giải thích.
Cố Tích Cửu vừa chuyển thân hình, người đã tới trước tiểu bạch lâu hình lục giác kia. Mạt Vũ Yên còn chưa kịp nói ra lời ngăn cản, nàng đã đẩy cánh cửa đi vào.
Trong lâu cực sạch sẽ, bài trí sạch sẽ, kệ sách sạch sẽ, án thư sạch sẽ......
“Đó đều là những cuốn sách của thiên sư đại nhân, có rất nhiều sách đều rất hiếm và quý. Nếu chúng bị đưa ra bên ngoài, tuyệt đối có thể khiến người tranh đoạt.” Mạt Vũ Yên đang giải thích phía sau Cố Tích Cửu.
Cố Tích Cửu gật gật đầu, nói một câu: “Các ngươi thật có phúc, có thể xem những cuốn kia sách của hắn.”
Mạt Vũ Yên lắc đầu: “Chúng ta không thể xem cuốn sách đó, trừ phi chúng ta lập được công lớn, cung chủ mới cho phép chúng ta chọn một quyển và xem nửa canh giờ (1h).”
Khắc nghiệt như vậy?! Quả nhiên giống như tính tình biến thái của hắn!
Cố Tích Cửu nhìn thấy cửa lâu chỉ được khép hờ, nơi này không có người trông coi, những người hầu kia ngoan ngoãn nghe lời như vậy?