Cố Tích Cửu nhìn lên theo hướng phát ra giọng nói, mơ hồ nhìn thấy một nam tử trẻ tuổi đang ngồi phía sau bức rèm che ở trong phòng lớn nhất phía trên lầu hai, theo giọng nói rơi xuống, rèm ngọc trước mặt hắn được cuốn lên, lộ ra chân dung của hắn.
Không thể không nói gien của Dung gia rất cường đại, hoàng tử Dung gia từng người từng người một đều rất tuấn mỹ.
Vị trước mắt này nhìn qua khoảng hai mươi tuổi, dung mạo có vài phần giống Dung Triệt, nhưng sự quyến rũ dịu dàng lại khác với Dung Triệt. Hắn có một loại tuấn mỹ sắc nét và rất trầm tĩnh. Mặc một thân áo bào màu đen có thêu giao long phía trên, tuy rằng hắn không làm gì cả, nhưng trên người mơ hồ có một loại khí tràng, khí tràng của thượng vị giả.
Bên kia, Dung Ngôn sau khi sửng sốt một lúc, lập tức nhanh chóng bước tới bên ngoài gian phòng người kia, quỳ lạy hành lễ: “Tham kiến Thái tử ca ca! Ngu đệ không biết điện hạ tới đây, không thể tham kiến đúng lúc, có tội có tội......”
Vị Thái tử kia không có ý để hắn đứng dậy, giọng nói cũng lạnh nhạt: “Tây Vương gia không cần vội, bổn cung đang chuẩn bị chỗ ngồi cho ngươi đằng kia......”
Dung Ngôn đã bị sốc, liên tiếp nói “không dám, không dám”, sau đó vẫn tiếp tục nói vài câu cáo tội, nhận lỗi với Thái tử.
Trong khi nói chuyện, hai nữ tử Cố thị rốt cuộc cũng vội vàng đi tới, hành lễ tham kiến Thái tử.
Thái tử Dung Già La nhất thời không lên tiếng, Dung Ngôn sau khi nói vài câu bồi tội vẫn không thấy đối phương đáp lại, trên khuôn mặt tuấn tú thoáng có chút thiếu kiên nhẫn. Một lát sau, rốt cuộc truyền tới giọng nói của Dung Già La: “Hai nữ tử này là người phương nào?”
Dung Ngôn cứng lại, hai nữ tử Cố thị bỗng nhiên váng đầu hoa mắt, nghe được câu này của Thái tử, Cố Thiên Y mở mồm nhanh chóng trả lời: “Bẩm điện hạ, hai người nô gia là......”
Ngay khi nàng ta vừa bắt đầu nói, lập tức đã bị Dung Ngôn mở miệng cắt đứt: “Bẩm điện hạ, hai nữ tử này là nữ nhi của Võ Uy Cố tướng quân, đi theo ngu đệ tới nơi này nhìn xem mới mẻ. Không đề phòng khiến các nàng không hiểu chuyện mà hồ ngôn loạn ngữ, va chạm Thái Tử điện hạ......” Sau một hồi bồi tội, thân phận chân chính của hai nữ tử Cố thị mơ hồ qua đi.
“Tiểu thư Cố gia?” Giọng của Dung Già La không rõ có tức giận hay không: “Trong đó có vị hôn thê Cố Lục tiểu thư của ngươi?”
Dung Ngôn lại cứng lại, không nghĩ tới Thái tử sẽ hỏi tỉ mỉ kỹ càng như thế, nhất thời có chút quẫn bách, không biết nên đáp lại như thế nào.
Cố Tích Cửu ôm cánh tay bàng quan nơi đó, nàng tất nhiên minh bạch cố kỵ của Dung Ngôn.
Dung Ngôn dù sao cũng là vị hôn phu chính thức của nàng, vị hôn phu không mang hôn thuê chính thức của mình ra cửa, ngược lại mang theo hai người chị vợ ra ngoài chơi, nói thật ra thì đúng là không hề dễ nghe!
Dung Già La còn đang chờ hắn đáp lại, trong lòng Dung Ngôn quýnh lên, nghĩ rằng Dung Già La chưa từng gặp qua Cố Tích Cửu, hàm hồ liều một phen lên tiếng: “Vâng...... đúng vậy.”
Đôi mắt Cố Tích Cửu hơi nhíu lại, chưa từng nghĩ tới Dung Ngôn này cư nhiên dám lừa gạt Thái tử!
Ngón tay nàng hơi nắm chặt lại, cái nồi này nàng thật sự không muốn cõng!
Trong khi nàng đang cân nhắc làm sao để ném cái nồi này trở về, Dung Triệt ở bên cạnh nàng đã gập cây quạt lại, xoay người đi ra ngoài.
“Nha, đời người thật đúng là không nơi nào mà không gặp lại, Tam ca, Thập Nhị đệ, không nghĩ tới có thể gặp nhau ở chỗ này...... Di, hai vị này không phải là Đại tiểu thư và Ngũ tiểu thư Cố phủ sao? Thì ra là các ngươi đi du ngoạn cùng nhau......”
Giọng nói của Dung Triệt vang lên, nhẹ nhàng và vui vẻ, lại khiến sắc mặt Dung Ngôn đột ngột biến đổi, hắn không nghĩ tới lời nói dối nhanh như vậy đã bị vạch trần, nhất thời choáng váng đứng ở nơi đó.
Cố Tích Cửu cũng không nghĩ tới Dung Triệt sẽ dứt khoát xuất đầu giúp nàng như vậy, trong lòng hơi động, âm thầm cười cười, tiếp tục “nghe diễn“.