Hắn nói với giọng không nhỏ, quanh quẩn trong toàn bộ đại sảnh, nhưng đổi lại chính là càng có thêm nhiều cười nhạo khinh thường.
Không có người nào đứng lên phản bác, cũng không có người đáp lại lời của hắn. Những người này căn bản phớt lờ Thiên Linh Vũ.
Thậm chí có người còn cười ha ha châm chọc: “Ha ha, phượng hoàng, ha ha ha, thật sự là phượng hoàng......”
Thiên Linh Vũ tức giận đến nỗi khuôn mặt tuấn tú xanh mét, hắn còn muốn nói nữa, bàn tay Cố Tích Cửu đã nhấn một cái ở trên đầu vai hắn, thờ ơ nói: “Không cần lãng phí miệng lưỡi? Đi thôi.”
Nàng nhìn lướt qua người đang pha trò kia, đúng là Thiên Linh Thiên ——
Khi nàng đang chuẩn bị đi lên lầu, đại sảnh đột nhiên yên tĩnh lại, tiếp theo mọi người trong đại sảnh đều đứng lên.
“Yến Trần sư huynh!”
“Yến Trần sư huynh tới rồi......”
“Yến Trần ca......”
Đủ loại chào hỏi tràn ngập màng nhĩ.
Cố Tích Cửu đảo mắt qua, nhìn thấy trước cửa đại sảnh có một vị thiếu niên đứng đó, dáng người đĩnh bạt, khuôn mặt tuấn mỹ lạnh băng, ngay cả đồng phục Tử Vân ban cũng có vẻ đẹp đẽ xuất sắc hơn nhiều so với những thiếu niên khác, đúng là thiếu niên thiên tài, thần thoại của Tử Vân ban, tuổi còn nhỏ đã tu luyện đến linh lực cấp 8.Trước những lời đón chào nồng nhiệt của chúng đồng tu, hắn chỉ nhẹ nhàng gật đầu, bước vào nhà ăn.
Không biết vì sao, ánh mắt hắn chuyển về phía Cố Tích Cửu.
Hắn thoáng nhìn qua Cố Tích Cửu, đảo qua Thiên Linh Vũ, sau đó đi thẳng tới bàn ăn của hắn.
Trong nhà ăn này, có một vị trí luôn được dành riêng cho hắn.
Đôi mắt Cố Tích Cửu chợt loé. Yến Trần dường như có chút thù địch với nàng, có lẽ đã nghe những lời đồn đó ——
Bước chân Cố Tích Cửu không dừng lại, cùng Thiên Linh Vũ lên lầu. Không có nhiều học sinh ở trên lầu hai, hơn nữa mỗi người đều ủ rũ chán nản, giống như sương phủ ở trên cà tím.
Mọi người ăn rất nhanh, ăn no rồi chạy chóng nhanh đi, căn bản không ở lại hàn huyên.
Thiên Linh Vũ sợ Cố Tích Cửu không chịu nổi điều này, nói thẳng: “Tích Cửu, sau này ngươi đừng đến đây ăn nữa, ta sẽ nghĩ cách đưa cơm tới cho ngươi.”
Cố Tích Cửu chỉ cười cười: “Không sao, vài câu nhàn thoại mà thôi, không có gì đáng giá.”
Nàng thong thả ung dung ăn cơm, vốn dĩ muốn mang về một ít cơm về cho đại ngao.
Nhưng người trong nhà ăn nói với nàng, cơm canh ở đây mỗi người đều có thời gian và định lượng, không cho phép mang ra bên ngoài. Nếu muốn mang đi, trừ phi nàng phải dùng linh thạch để mua ——
Vì thế Cố Tích Cửu hai tay trống trơn đi xuống.
Nàng lại đã trải qua một vòng ánh mắt như rửa tội của học sinh lầu dưới, thậm chí Yến Trần cũng nhìn thoáng qua về phía nàng......
Cố Tích Cửu lúc ra về, thoáng để ý tới ánh mắt của bọn họ một chút.
Ánh mắt của những người này nhìn nàng, giống như đang nhìn một kỹ nữ đầy mưu mô ——
Có lẽ những tin đồn nàng nghe được ở sau núi sớm đã được lan truyền khắp toàn bộ Thiên Tụ Đường, nàng hoá thân thành kỹ nữ đầy mưu mô, ỷ vào tên tuổi của thánh tôn làm xằng làm bậy, cáo mượn oai hùm, thậm chí câu dẫn quyến rũ người ——
Chậc chậc, nghe những lời đàm luận của bọn họ, bản thân nàng cũng có chút cảm giác mình giống như cáo mượn oai hùm, thái giám mượn danh lão Phật gia.!
Nàng búng móng tay một chút, xem ra có người chỉ vì muốn đuổi nàng đi, thật sự đã cố gắng hết sức!
Nàng suy nghĩ một chút, với tư chất hiện tại của nàng cùng với thành kiến của Cổ đường chủ đối với nàng, khả năng nàng tiến vào Lưu Vân ban sẽ khó hơn một chút.
Vào lớp nào không quan trọng với nàng, nhưng nàng rất để ý tới vấn đề cơm canh không tốt.
Nàng không muốn quanh năm gặm rau xanh củ cải ở đây! Vì thế nàng cần phải dựa vào chính mình ——
Linh thạch, nàng muốn kiếm linh thạch!
Làm nhiệm vụ kiếm linh thạch quá chậm. Nàng phải gặm cuốn sách vĩ đại kia của thánh tôn, không có nhiều thời gian như vậy. May mắn thay, từ trong miệng Thiên Linh Vũ, nàng còn biết một cách khác để kiếm linh thạch, đó chính là thu thập dược thảo rồi bán. Đương nhiên, nếu mình có thể chế tạo ra đan dược, bán thành phẩm đan dược càng tốt......
Xem ra sau này nàng cần phải nghĩ cách nào đó trong phương diện này. Đương nhiên, nàng cũng phải tìm cách nhân tiện giải quyết chuyện của Thiên Linh Vũ ——