Độc Phi Ở Trên, Tà Vương Ở Dưới

Chương 492: Chương 492: Ngạo kiều và thành kiến (4)




Cố Tích Cửu còn chưa nói gì, con ngao đã không còn kiên nhẫn nữa! Nó đang chờ ăn thịt, nhưng nữ oa này cứ ở đây ríu rít giống như chim sẻ khiến người phiền não.

“Nha đầu xấu xí, ngươi câm miệng lại! Còn tiếp tục lải nhải lão tử sẽ ăn ngươi!” Con ngao tức giận.

Lời này trực tiếp dẫm lên bàn chân đau đớn của thiếu nữ kia, thiếu nữ kia nhất thời nổi giận, một luồng kiếm toé lửa chém thẳng vào con ngao: “Ngươi là thứ gì?!”

Con ngao không ngờ nàng ta sẽ lập tức động thủ, không kịp trốn tránh, lập tức đóng vỏ lại, nhát kiếm kia bổ vào trên vỏ của nó. Con ngao không chút sứt mẻ, trên vỏ ngao cũng không lưu lại một dấu vết nào.

Một kiếm của thiếu nữ kia thật ra có uy lực vô cùng lớn, cho dù kim cương cũng có thể nứt ra, nhưng không ngờ vỏ con ngao này lại cứng rắn như thế! Nàng ta ngây người sửng sốt.

Mặc dù con ngao không bị thương, nhưng nó đã nổi giận!

Nó luôn xuống tay với người, khi nào đến lượt người khác xuống tay với nó?

Còn dám chém cái vỏ bảo bối của nó!

Nó lập tức mở vỏ ra, phun thẳng một làn khói đen về phía thiếu nữ kia......

Vì thế, Cố Tích Cửu đã nhìn thấy được một kỳ cảnh.

Thiếu nữ kia choáng váng đứng ở nơi đó, không nhúc nhích, nhưng biểu tình trên mặt lại cực kỳ muôn màu muôn vẻ, bỗng nhiên thất thần, bỗng nhiên phẫn nộ, bỗng nhiên vui mừng, bỗng nhiên sợ hãi......

Nàng ta rõ ràng đã rơi vào trong ảo ảnh thận độc của con ngao!

Nàng ta thậm chí còn nói mớ: “Yến Trần, ngươi...... ngươi tới đón ta? Đây là đâu?”

“Yến Trần, ngươi...... ngươi không thể nghiêng về phía nàng...... Nàng ngoại trừ xinh đẹp ra, thật ra chẳng là gì cả. Công phu của nàng không bằng ta.”

“Hừ, Vân Thanh La, ngươi đừng cho là ta không biết, ngươi ở bên ta chẳng qua là muốn ta giúp ngươi nổi bật hơn! Ngươi cho rằng ta không biết ý nghĩ xấu xa ở trong lòng ngươi? Thật sự xem ta là đứa ngốc? Ta thường xuyên ở bên ngươi chẳng qua là muốn được chú ý nhiều hơn một chút, để Yến Trần có thể nhìn thấy ta......”

Vân Thanh La bên cạnh vẫn luôn bàng quan theo dõi, trong tay đang muốn bấm pháp quyết gì đó, khi nghe thấy những lời này của thiếu nữ thì lập tức sửng sốt, ánh mắt trở nên sắc lạnh, ngón tay bấm quyết cũng buông ra.

Cố Tích Cửu đã xử lý xong con dê vàng trong tay, đặt ở trên lửa nướng.

Nàng liếc mắt nhìn thiếu nữ kia một cái, hoá ra thiếu nữ này cũng không phải cam tâm tình nguyện làm nền cho Vân Thanh La, chẳng qua là vì muốn khiến cho người trong lòng chú ý tới mình nhiều hơn một chút mà thôi.

Nhưng nàng ta càng như vậy, sẽ càng khó có được tình cảm của người trong lòng.

Trước một Vân Thanh La xinh đẹp như châu ngọc như vậy, ai sẽ thích chiếc lá làm nền sau lưng nàng ta?

Yến Trần... thật ra Cố Tích Cửu cũng biết người này.

Hắn là nhân tài kiệt xuất năm thứ hai trùng cấp trung của Thiên Tụ Đường, có được linh căn hiếm có —— Lôi linh căn.

Hơn nữa hắn vừa sinh ra đã đạt tới cấp 6,5, tu luyện ở Thiên Tụ Đường ba năm, lôi linh căn đạt tới cấp 7,5, nghe nói chỉ cần giơ tay là có thể triệu hoán thần sét......

Thiên phú kinh người, học hành nghiêm túc, nghe nói dung mạo cũng rất tuấn mỹ, người như vậy tất nhiên là có cấp bậc, ở trong mắt chúng đệ tử Thiên Tụ Đường, hắn chỉ đứng sau đệ tử thiên bẩm, cũng là thần tượng trong lòng nữ tử ở Thiên Tụ Đường.

Cố Tích Cửu xoay con dê một vọng trên lửa, quét một lớp nước chấm.

Sau đó nàng lại liếc mắt nhìn thiếu nữ kia một cái. Thiếu nữ kia vẫn đang ở nơi đó quở trách Vân Thanh La không phải, ví dụ như nàng ta có thể diễn xuất rất tốt, ví dụ như nàng ta nhìn như băng thanh ngọc khiết không nhiễm chút bụi nhỏ, nhưng thật ra trong xương cốt lại rất đê tiện, cố ý hấp dẫn nam sinh chú ý nhưng lại không cho nam sinh cơ hội thành công, cứ như vậy mặc kệ người ta thèm ăn......

Ban đầu Vân Thanh La không để ở trong lòng, nhưng sau đó mặt đẹp càng ngày càng trở nên khó coi!

Nàng ta đột nhiên tiến lên một bước, bấm ngón tay niệm chú, một luồng ánh sáng màu vàng nhàn nhạt ngưng tụ trên đầu ngón tay nàng ta, chuẩn bị phát động công kích về phía con ngao ——

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.