Hiện tại hắn không có khả năng tự kiểm soát bản thân, vì thế không nên thâm nhập vào giấc mộng của nàng, tránh mình sẽ làm ra chuyện gì đó.
Xem ra chỉ có thể đi tìm con ngao kia......
......
Con ngao vốn dĩ đang nói chuyện phiếm với Cố Tích Cửu, lên kế hoạch cho tương lai ở Thiên Tụ Đường.
Nó đã tranh thủ được những gì mình muốn. Nó nghe nói cơm ở Thiên Tụ Đường rất ngon, vì thế yêu cầu Cố Tích Cửu sau khi tới đó, mỗi ngày phải mang cơm cho nó.
Đương nhiên, nàng có thể trực tiếp mang nó đi tới nhà ăn——
Đây vốn là đề tài khiến nó hưng phấn nhất, nhưng không ngờ trò chuyện được một lát thì nó lăn ra ngủ.
Mây mù tràn ngập, quang cảnh xung quanh có chút mơ hồ.
Nó mở vỏ kinh ngạc nhìn khắp nơi, sau đó lập tức nhìn thấy một người đang đứng trước mặt!
Người nọ một thân áo tím, tóc đen như nước chảy xuống rối tung trên người, mắt hồ ly trên đai buộc trán lấp lánh.
Tả thiên sư! Chính là người kia đã hóa thân thành Tư Thẩm, phá tan ảo ảnh thận độc của nó dễ như trở bàn tay.
Mặc dù người này dùng thân phận thật sự chỉ lướt qua một vòng ở trước mặt nó, nhưng lại khắc sâu ở trong ký ức của nó!
Người này công phu tuyệt cao, nó không thể trêu vào, nhưng cũng may người này cùng phe với chủ nhân, đối với nó xem như không tệ......
“Ngươi...... ngài......” Con ngao mở ra vỏ ra muốn kẹp kẹp góc áo của hắn để biểu hiện sự thân thiện của mình.
Đế Phất Y vươn một ngón tay ấn trên vỏ của nó: “Ngày đó sau khi bổn tọa rời đi, các ngươi đã trải qua những gì? Tới, nhớ lại một chút.” Đầu ngón tay của hắn phát ra ánh sáng bảy màu nhàn nhạt, lan truyền vào trong lớp vỏ con ngao ——
Vì thế, con trai chỉ cảm thấy cực kỳ hoa mắt, ngã vào bên trong ký ức, sau đó nó hoảng sợ phát hiện ra quá khứ xuất hiện trở lại, thời gian quay ngược......
Nó lại cùng chủ nhân đụng phải hai thi độc, sao đó đụng phải Long Tư Dạ...... Mọi thứ dường như đang được trải nghiệm lại ——
Đây tuyệt đối không phải là một ký ức tốt đẹp. Khi con ngao thật vất vả thoát ra khỏi ký ức ác mộng, trên lớp vỏ của nó đều ướt đẫm mồ hôi!
Thậm chí nó cũng không biết, đêm nay là đêm nào.
Thân mình nó vặn vẹo, cố gắng thoát ra khỏi ngón tay Tả thiên sư đại nhân, nghi ngờ nhìn hắn: “Ngươi...... ngài vừa làm gì với ta vậy?!”
Hù chết ngao! Càng quỷ dị hơn chính là, con ngao cảm thấy sau khi tỉnh lại từ trong ký ức, nó đã mất một phần nguyên khí, có chút khó thở.
Tả thiên sư dường như đang trầm tư, nhất thời không để ý tới nó.
Con ngao nhìn xem quang cảnh xung quanh mây mù mờ ảo, trong lòng cảm thấy lo lắng. Nó không muốn ở chỗ này, nó muốn chui xuống mặt đất, nhưng không biết vì sao nhất thời không có sức lực, gần như tổn thương đến phần vỏ của mình.
“Chạy cái gì? Sợ bổn tọa hầm ngươi nấu canh?” Tả thiên sư lại đứng ở trước mặt nó, vươn một bàn tay về phía nó.
Con ngao run lập cập, lùi vỏ về phía sau: “Ta...... ta hầm canh không dễ uống, thịt quá già, không mềm chút nào......”
Đế Phất Y tiến về phía trước một bước: “Ngươi sợ bổn tọa?” Giọng nói nhẹ nhành giống như gió xuân.
Con ngao lại vội vàng lui về phía sau: “Không...... không sợ......”
Ô ô ô, chủ nhân cứu ta! Nó cảm thấy Tả thiên sư đang muốn hầm nó!
Đế Phất Y lật cổ tay, lòng bàn tay hiện ra một quả trái cây màu đỏ: “Ngươi làm rất tốt, trái cây này thưởng ngươi.”
Con ngao lập tức không lui về phía sau nữa, mắt nó sáng rực lên!
Chu quả! Một loại thánh quả có thể đại bổ linh lực, quan trọng hơn là hương vị của nó rất ngon!
Con ngao lập tức vươn tay nhỏ cầm lấy chu quả, nhét vào trong miệng ——
Ăn ngon!
Nhưng nó còn có chút bất bình: “Tả thiên sư đại nhân, trái cây hiện tại chưa chín hẳn, nên để nó sinh trưởng thêm mười ngày nữa, như vậy mặc dù dược hiệu hơi kém một chút, nhưng hương vị mới là tốt nhất, ngọt nhất......”
Nó còn bình luận chưa xong, Tả thiên sư đã phất ống tay áo lên nó một cái ——
......
Cố Tích Cửu cảm thấy con ngao dưới chân nhất định đã uống thuốc ngủ.