Độc Phi Ở Trên, Tà Vương Ở Dưới

Chương 433: Chương 433: Nghi ngờ (4)




Tay của hỗn đản này thật lớn mật!

Cố Tích Cửu căm tức nhìn hắn: “Ngươi đang vẽ gió gì vậy?”

Tư Thẩm không nói gì, chỉ liếc mắt nhìn nàng một cái, ánh mắt dường như có chút lạnh lùng, Cố Tích Cửu cảm thấy sững sờ.

Không biết vì sao, nàng không có ấn tượng lắm với những câu hỏi này của Tư Thẩm, thậm chí đầu óc còn có chút hỗn loạn, tất nhiên cũng không biết chuyện gì đã xảy ra.

Nàng đứng lên định rời đi, bỗng nhiên giống như cảm ứng được điều gì, nhìn về hướng kết giới.

Trong rừng rậm bên kia, không biết đã xảy ra chuyện gì, có chút hỗn loạn ồn ào, có thú tiếng gầm, có âm thanh cây cối gãy đổ, âm thanh núi đá sụp đổ...... Cây cối ngã rạp giống như một cơn gió lốc quét qua......

Bên kia dường như đang có một trận chiến kịch liệt! Hơn nữa lăn qua lộn lại giống như đang hưởng về phía bên này......

Mặt đất rung chuyển dữ dội giống như động đất.

Cố Tích Cửu vốn dĩ muốn dừng lại ở chỗ này quan sát một chút, không đề phòng Tư Thẩm đã trực tiếp kéo nàng rời đi: “Có hung thú lớn đang đến, chúng cuồng bạo như vậy có thể sẽ phá vỡ kết giới nơi này, không thể lưu lại đây được nữa, chạy đi!”

Cố Tích Cửu biết Tư Thẩm am hiểu về rừng rậm hắc ám nhiều hơn mình, hắn làm như thế khẳng định là có lý do, vì thế nàng cũng mặc kệ hắn kéo đi.

Thân ảnh nàng và Tư Thẩm vừa mới hoàn toàn đi vào chỗ sâu trong rừng rậm bên này không lâu, rừng rậm màu cam bên kia kết giới bay ra một người, dáng người đĩnh bạt, tóc đen áo trắng, không ngờ chính là Long Tư Dạ!

Có lẽ hắn đã đánh nhau với hung thú trong rừng, trên áo trắng của hắn vết máu loang lổ, không biết là máu của hắn hay là của những hung thú đó.

Đi theo phía sau hắn còn có bốn năm con hung thú, trong mắt mỗi một con đều rất hung dữ, nhìn qua cực kỳ hung ác.

Mặt nạ trên mặt Long Tư Dạ đã rơi, lộ ra một khuôn mặt tuấn tú tái nhợt, hắn đang phi hành với tốc độ cực nhanh, nháy mắt đã đến chỗ kết giới.

Không có gì đáng kinh ngạc, kết giới trong suốt đã ngăn hắn lại, hắn không thể tiến xa hơn.

Hắn dừng lại, hai tay ấn ở phía trên kết giới, nhìn thoáng qua về phía bên này, bỗng nhiên đôi mắt ngưng trọng, ánh mắt trực tiếp dừng ở trên những khúc cây lớn mà Cố Tích Cửu đã từng bày biện trận pháp!

Trận pháp đã bị phá huỷ, nhưng hắn vẫn có thể nhìn ra được hình dạng và bố cục ban đầu của nó......

“Tích Cửu!” Hắn gọi một tiếng, hai tay run rẩy, bỗng nhiên giống như phát điên, bắt đầu phá huỷ kết giới......

......Edit: Emily Ton......

Cố Tích Cửu đang chạy đột nhiên dừng lại.

“Có chuyện gì vậy?” Tư Thẩm nắm một cánh tay của nàng.

Cố Tích Cửu mím môi, nàng đang bị ảo giác hay sao? Vừa rồi không ngờ lại nghe thấy tiếng Long Tư Dạ gọi mình......

Mặc dù âm thanh kia cực xa cực mơ hồ, nhưng vẫn khiến trái tim nàng đập lỡ một nhịp.

Nàng không nhịn được lại nghiêng tai lắng nghe, nhưng chỉ nghe thấy tiếng gió và tiếng thú hú gầm......

Quả nhiên là nàng đã bị ảo giác!

Cố Tích Cửu âm thầm lắc lắc đầu, nắm tay Tư Thẩm: “Không có gì, chúng ta vẫn nên thuấn di đi!” Nàng nhảy một cái, biến mất.

Nàng không nhìn thấy được, ngay khoảnh khắc nàng nhảy, ngón tay Tư Thẩm đã nhẹ nhàng bắn ra một phù chú màu trắng nhạt ra ngoài......

......

Long Tư Dạ không thể phá huỷ kết giới, vừa rồi hắn mới đánh lên kết giới hai chưởng, hung thú phía sau đã kịp đuổi tới......

Nếu hắn không muốn chết, chỉ có thể quay người lại đấu.

Hắn vẫn đang bị trọng thương còn chưa khỏi hẳn, giờ phút này chiến đấu với đám hung thú phải cố hết sức, chỉ hơi thất thần một chút suýt nữa đã bị một con hung thú cắn mất cánh tay!

Nếu hắn trực tiếp đào tẩu tất nhiên có thể vùng thoát khỏi đám hung thú đó, nhưng hắn lại không cam lòng!

Hắn còn muốn xé mở một cái lỗ nhỏ ở trên kết giới để nhảy qua bên kia!

Hung thú càng ngày càng nhiều, dần dần hắn bị lâm vào trong vòng vây hung thú, muốn chạy cũng chạy không được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.