Độc Phi Ở Trên, Tà Vương Ở Dưới

Chương 62: Chương 62: Người vừa rồi rốt cuộc là ai?




Gặp quỷ a?!

Hắn lập tức mở cửa lao ra ngoài: “Người tới!”

Phần phật, ám vệ ẩn giấu khắp nơi trong viện cùng nhau ngoi đầu ra, xúm lại ở bên người hắn: “Vương gia.”

“Trong số các ngươi, có ai nhìn thấy người vừa chạy ra khỏi phòng bổn Vương hay không?” Lư Vương thấp giọng quát hỏi.

Những người đó hai mặt nhìn nhau vài lần, người cầm đầu tiến lên một bước bẩm báo: “Vương gia, thuộc hạ vẫn luôn hộ vệ ở bốn phía, cẩn trọng không dám có chút sơ sẩy, chưa từng nhìn thấy có người ra vào.”

Hộ vệ trong Lư Vương phủ luôn nổi danh nghiêm ngặt, phòng vệ chỗ ở của Lư Vương càng thêm nghiêm mật, giống như một cái thùng sắt, đừng nói là người, ngay cả là một con muỗi bay qua, bọn họ cũng có thể nhìn thấy.

Lư Vương vẫn rất tin tưởng những thuộc hạ của hắn, nhưng khi nghe bẩm báo một phen như thế, trong lòng hắn càng thêm kinh nghi bất định.

Người vừa rồi rốt cuộc là ai?

Thần tiên? Yêu quái?

Hắn âm thầm hít vào một hơi, người này tuy rằng thần bí khó lường, nhưng cuối cùng cũng không làm gì nguy hại tới hắn. Tuy nhiên, những lời đối phương đã nói, hắn cũng sẽ âm thầm điều tra, trước tiên phải nghiệm chứng xem lời nói thật giả sau đó hẵng tính!

Hắn nghĩ nghĩ, lập tức phân phó một số việc cho thị vệ của mình.

Những tên thị vệ đó đáp ứng một tiếng rời đi.

Dung Ngôn, Dung Ngôn, không phải ngươi đã hại nhi tử ta thì tốt, nếu thật sự là ngươi, bổn Vương tuyệt đối sẽ khiến ngươi phải trả giá đại giới bằng máu của mình!

Một đêm này chú định là một đêm không yên tĩnh.

Không biết có bao nhiêu người không ngủ, trong đó cũng có Thập Nhị hoàng tử Dung Ngôn.

Hắn vừa mới nghỉ ngơi, không biết vì sao bỗng nhiên rùng mình một cái, lông tơ toàn thân dựng đứng, cũng không tự chủ được hắt xì một cái!

Hắn xoa xoa mũi, trong lòng hồ nghi.

Là ai đang mắng sau lưng hắn?

......Edit & Dịch: Emily Ton......

Đúng là đêm đen tối nhất trước bình minh, có một vài ngôi sao lấp lánh ở trên bầu trời.

Con sông đào bảo vệ ven thành, cỏ hoang mọc lên um tùm, nước sông róc rách chảy về đường chân trời.

Cố Tích Cửu đã thuấn di đến bên bờ sông, tối nay nàng không phải vội bình thường, không khỏi có chút mệt mỏi. Thời điểm vừa rồi thuấn di có chút sai sót, khi xuất hiện ở bờ sông, một chân đã dẫm vào trong nước. May mắn nàng phản ứng mau, đúng lúc chuyển qua trên bờ sông, mới không ngã xuống.

Nàng làm việc luôn luôn nhanh nhẹn, sau khi đã chuyển tới trên bờ sông, lập tức cởi một đôi cà kheo trên đùi mình xuống. Nàng lại cởi chiếc quần dài và áo choàng đen bên ngoài, cột tất cả cùng với cà kheo vào trên một tảng đá lớn, sau đó ném chúng xuống sông.

Thời điểm ném xuống nàng đã rất khéo léo, những thứ kia khi chạm vào nước chỉ phát ra một tiếng động cực nhỏ, căn bản không khiến cho quan binh đang thủ trên tường thành chú ý.

Mắt thấy gợn sóng trong nước sông dần dần biến mất, nàng thở ra một hơi nhẹ nhõm, vỗ vỗ tay nhỏ.

Quá mệt mỏi! Nhưng là —— đáng giá!

Nàng tin tưởng, sau khi trải qua một phen an bài chu đáo chặt chẽ như vậy, chẳng những nàng có thể quang minh chính đại rút lui được một cửa hôn sự, còn có thể báo thù rửa hận thay cho nguyên chủ khuất tất mà chết, khiến đôi tra nam tra nữ nhận lấy báo ứng cho những gì bọn họ đã làm.

Nàng nâng tay nhỏ lên ngáp một cái, đang muốn tiếp tục dùng thuật thuấn di trở về ngủ một giấc, bên tai bỗng nhiên có một ngọn gió thổi qua, một tiếng thở dài lướt qua trong gió.

Tiếng thở dài cực nhẹ cực nhạt, như hoa rơi nhẹ nhàng bay múa, như gió xuân phất qua ngọn cây, như một giai điệu tuyệt vời của thiên nhiên.

Cả người Cố Tích Cửu hơi cứng đờ, chợt quay đầu lại, nhìn về hướng phát ra âm thanh vọng qua.

Sau đó ——

Không phát hiện được bất cứ thứ gì.

Trên bờ sông yên tĩnh, chỉ có một mình nàng mà thôi.

Gặp quỷ?

Cố Tích Cửu mím môi, nàng cũng không lãng phí thêm phù chú, rũ mắt xuống một lát, bỗng nhiên giơ tay viết một hàng chữ ở trên không trung: “Là người hay quỷ? Ra đây!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.