“Vừa rồi Mạt Vũ Yên cô nương phụng lệnh ra ngoài.”
Đế Phất Y: “......” Nha đầu giảo hoạt kia!
Hắn không nói lời nào lao thẳng ra khỏi cửa cung. Đêm đã khuya, bên ngoài trên đường cái không có dù chỉ một người đi đường, có thể nhìn thấy phong cảnh từ đầu này đến đầu kia con đường, yên tĩnh vắng tanh, căn bản không có hình bóng người nọ.
Chạy nhanh thật!
Hắn xoa xoa chiếc nhẫn màu đen, một lát sau hắn nhướng mày, không ngờ rằng hắc phát cổ không nhạy!
Nha đầu này còn trơn trượt hơn cả cá chạch! Mặc dù hắn bắt được nàng vài lần nhưng đều giống như mò trăng đáy nước, nháy mắt trở nên vô ích......
Hắn nắm chặt ngón tay, đôi mắt lại hơi lóe sáng.
Tuyệt vời, nàng hoàn toàn kích thích hứng thú của hắn!
Tiểu nha đầu biết cách dịch dung, biết thay đổi hơi thở trên người, biết học cách nói chuyện giống người khác như đúc. Người như vậy nếu như chạy thoát ở thế giới bình thường, thật đúng là không cách nào tìm kiếm, giống như mò kim đáy biển.
Nhưng ở thế giới này, lại không dễ dàng như vậy......
Lúc này nàng sẽ thuấn di đi đâu?
......
Trong một cửa hàng quan tài.
Đêm đã rất khuya, chưởng quầy cửa hàng sớm đã đóng cửa đi nghỉ.
Trong cửa hàng chỉ có một ngọn nến được thắp sáng, ánh nến giống như ma trơi.
Ngoài ra còn có mấy chiếc quan tài tối đen như mực, trông rất ảm đạm.
Lúc này, trên một nắp quan tài đột nhiên xuất hiện một vị thiếu nữ, một thân quần áo màu xanh lá cây nhạt, tóc bối hình trái đào, nhìn qua cực kỳ tú lệ, chẳng qua khuôn mặt có chút đỏ ửng, giống như đang vội vã.
Thiếu nữ này đang thở hổn hển, ngồi ở trên nắp quan tài nghỉ tạm một lúc, sau đó phun ra một hơi.
Hỗn đản kia sẽ không tiếp tục đuổi tới, đúng không?!
Phòng vệ của Phù Thương Cung thật sự không phải chặt chẽ kín mít bình thường, thêm vào đó ở trong cung nàng không thể hoàn toàn sử dụng được thuật thuấn di. Hơn nữa, hôm nay trong cung chỉ cho phép vào không cho phép ra, vì vậy sau khi đã thăm hỏi rõ ràng mọi thứ trong cung, nàng liền kiên nhẫn chờ đợi.
Đầu tiên, nàng hoá trang tiểu nha đầu Mạt Vũ Yên thành mình nằm ở trong chăn, sau đó lại dịch dung thành bộ dáng Mạt Vũ Yên trông chừng ngoài cửa, nếu có người tới hỏi nàng đều ứng phó một cách dễ dàng.
Cuối cùng, nàng cũng chờ được đến khi Đế Phất Y trở về, giống như nàng suy đoán, vị cung chủ này căn bản sẽ không nhìn vào người hầu của mình. Khi nàng giả mạo Mạt Vũ Yên hành lễ với hắn vẫn luôn cúi đầu, vì vậy cường đại như Đế Phất Y cũng không nhận ra được.
Hắn vừa vào buồng trong, nàng liền lợi dụng thời cơ đi ra ngoài, sử dụng một phần thuật thuấn di trực tiếp tới cổng lớn.
Bởi vì Tả thiên sư trở về, cổng lớn đã được nới lỏng hơn nhiều. Ngoại trừ lệnh cấm chỉ cho phép vào không cho phép ra, quả nhiên nàng đã nhẹ nhàng lừa gạt được, ra khỏi cổng của Phù Thương Cung. Một khi ra khỏi cổng, nàng lập tức thi triển thuật thuấn di......
Nàng không đi tới bất cứ nơi nào nàng đã từng đi qua, mà là đi vào cửa hàng quan tài này.
Nơi này là nơi đen đủi trong truyền thuyết, ban đêm chắc chắn sẽ không có người nào tới, và Tả thiên sư biến thái kia chắc hẳn cũng không đoán ra được nơi này......
Sự thật chứng minh, suy đoán của nàng thật sự rất chuẩn, nàng chờ trong cửa hàng quan tài khoảng chừng nửa canh giờ (1h), không hề gặp lại người kia như quỷ bỗng nhiên xuất hiện từ chỗ nào đó.
Nàng dùng một loại tẩy trang đặc biệt rửa sạch dịch dung trên mặt, khi đang muốn trang điểm lại lần nữa, Thương Khung Ngọc bỗng nhiên mở miệng: “Chủ nhân, ngươi có phát hiện ra điều gì hay không?”
“Phát hiện ra điều gì?”
“Đốm đỏ trên trán ngươi dường như đã phai nhạt rất nhiều!”
“A? Đúng không?” Cố Tích Cửu lấy gương ra nhìn, quả nhiên phát hiện đốm đỏ trên trán đã phai nhạt không ít.
Ban đầu nó đỏ giống như lá phong mùa thu, hiện tại đã đổi từ màu đỏ tươi sang đỏ nhạt......
Cố Tích Cửu xúc động trong lòng!
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Nàng vẫn chưa làm gì nó cả?
Chẳng lẽ vì nàng thường xuyên bôi một ít dược vật khi dịch dung, dược vật trong đó có thể trị liệu đốm đỏ?