Nàng lại xách con ngao kia ra, hỏi nó: “Nếu ngươi có thể đào thành động như vậy, ngươi có cách nào xuyên thẳng từ dưới nền đất đến đỉnh thứ nhất hay không?”
Con ngao không trả lời nàng nói, chỉ cố gắng mở vỏ, sau đó từ trong vỏ chui ra một ngón tay cái của tiểu oa nhi. Đôi mắt của tiểu oa nhi nhìn chằm chằm vào trái cây trong tay Cố Tích Cửu, chảy nước miếng: “Kỳ phong quả! Ta muốn ăn kỳ phong quả!”
Cố Tích Cửu xao động trong lòng, nhìn nhìn trái cây màu xanh lá trong tay.
Nàng từng nghe nói tới kỳ phong quả. Đó là một loại dị quả rất hiếm thấy, mặc dù nó không ngon, nhưng ăn một quả có thể đạt được một năm tu luyện linh phong lực, là bảo bối mà người tu luyện linh lực phong hệ tha thiết ước mơ.
Không ngờ trái cây trong tay mình chính là trái cây này.
Có vẻ như trái cây mà Đế Phất Y nhét vào trong túi trữ vật của nàng đều không phải vật thường......
Bên trong vỏ ngao, tiểu oa nhi đang chảy nước miếng chờ đợi. Cố Tích Cửu lặp lại những gì mình nói lần nữa, cũng thuận tay ném qua ném lại trái cây trong tay: “Nếu ngươi có thể làm được, trái cây này chính là của ngươi.”
Khuôn mặt nhỏ của tiểu oa nhi rối rắm, cuối cùng trả lời: “Ngươi cho ta ăn trái cây, ta có thể thử xem.”
Cố Tích Cửu cũng không keo kiệt, quả nhiên vứt trái cây kia cho nó. Tiểu oa nhi ôm lấy trái cây, hút sạch sẽ, ngay cả hột cũng không buông tha.
Sau đó nó biến lớn, mở vỏ ra: “Các ngươi đều tiến vào bên trong, ta thử mang các ngươi ra ngoài.”
Cố Tích Cửu và Tư Thẩm đều nhảy vào bên trong, con ngao lớn khép vỏ lại.
Bên trong con trai có kích thước bằng một căn phòng nhỏ, nhưng sau khi khép vỏ lại, không gian bên trong chỉ có thể chứa được hai người. Cố Tích Cửu và Tư Thẩm gần như ngồi dựa bên nhau. Cho dù như vậy, chân Cố Tích Cửu cũng gần như dẫm lên tiểu oa nhi. Tiểu oa nhi nhanh chóng hét lên: “Các người ngồi gần thêm chút nữa, gần thêm chút nữa đi, chật quá ta không thể thi triển.”
Tư Thẩm dứt khoát ôm Cố Tích Cửu vào trong lòng ngực, cơ thể hai người dính sát vào nhau: “Thế này thì sao?”
“Miễn cưỡng chấp nhận được.” Tiểu oa nhi nhìn qua thực sự vẫn không thoải mái, khuôn mặt nhỏ đỏ lên: “Nếu có thể gần hơn chút nữa thì tốt.”
Cố Tích Cửu nói không nên lời, gần hơn chút nữa nàng và Tư Thẩm trực tiếp hợp hai thành một!
Tiểu oa nhi rốt cuộc bấm tay niệm chú, bắt đầu thi triển pháp lực. Trong vỏ ngao rung lắc một trận, giống như xảy ra động đất cấp 8. Cố Tích Cửu đầu váng mắt hoa, Tư Thẩm gác cằm ở trên vai Cố Tích Cửu: “Chóng mặt quá!”
Khoảng chừng nửa canh giờ sau (1h), sự rung chuyển đột nhiên dừng lại. Tiểu oa nhi trong vỏ dồn dập thở hổn hển mấy hơi, hơi mở vỏ ra, giống như cảm ứng xung quanh một chút.
“Thế nào? Lúc này đã tới đỉnh thứ mấy?” Cố Tích Cửu dò hỏi.
Tiểu oa nhi lại thở hổn hển mấy hơi, tay nhỏ biến thành râu vươn ra bên ngoài vỏ, một lát sau nó rụt trở về, rất hưng phấn trả lời: “Chúng ta đã di chuyển được nửa dặm đường (800m)! Chờ ta nghỉ một lát, sau đó lại tiếp tục cố gắng......”
Cố Tích Cửu: “......”
Nàng biết thứ này không đáng tin!
Nửa canh giờ di chuyển được nửa dặm đường, còn mệt mỏi như vậy. Nếu như dựa vào nó để ra khỏi rừng rậm hắc ám, không biết phải chờ đến ngày tháng năm nào?!
Nàng gõ gõ vỏ ngao, quyết đoán nói: “Ta muốn ra ngoài tự chạy!”
Tư Thẩm ở sau lưng nàng khẽ lắc đầu. Ở nơi như vậy, hắn không thể đầu cơ trục lợi, thậm chí không thể giúp nàng. Tiểu nha đầu muốn trông cậy vào con ngao một hơi xông ra bên ngoài, tất nhiên sẽ gặp trở ngại......
Hai người ra khỏi vỏ ngao, Cố Tích Cửu nhìn nhìn xung quanh, cuối cùng hiểu ra vì sao con ngao này lại di chuyển chậm như vậy.
Rõ ràng nó đang mở một con đường ở dưới nền đất!
Nơi nó đi qua, quả thực giống như đã mở ra không gian của một đường tàu điện ngầm......