Nàng liên tiếp nói vài điều nữa, Đế Phất Y lắng nghe một lúc, sau đó lại đánh giá nàng vài lần: “Nàng đang muốn tự ướp hay là tự hầm mình?”
Cố Tích Cửu nhắm mắt lại: “Nếu muốn loại bỏ những thứ trên mặt ta chỉ có thể dùng những thứ này, ngươi có thể không tin!”
“Bổn tọa tin.” Đế Phất Y khẽ cười: “Nhưng, những thứ trên người nàng thì sao?”
Hắn liếc mắt nhìn thân mình tròn vo của nàng một cái: “Nàng đã mặc mấy lớp áo bông nên trong? Mặc kín như vậy không sợ nổi rôm hay sao? Có muốn bổn tọa cởi ra giúp nàng hay không? Đừng bị sốc vì nóng......”
Cố Tích Cửu: “...... Ta không nóng! Không cần cởi ra.”
Để khiến mình trông béo như thật, thứ nàng dùng để dịch dung trên thân thể cũng giống như làn da thật, sờ lên bụng nàng thật sự sẽ có cảm giác thịt mỡ.
Việc loại bỏ những “thịt mỡ” trên người sẽ càng khó hơn, nàng cần dùng một số nguyên liệu đặc biệt để ngâm tắm.
Hiện tại nàng ở bên trong thùng xe của Đế Phất Y, mặc dù thùng xe này đủ lớn, có thể để vừa bồn tắm, nhưng nàng không muốn khỏa thân tắm ở trước mặt Tả thiên sư!
Đế Phất Y vừa phân phó người đi mua những thứ theo lời của Cố Tích Cửu, vừa khẳng định hỏi nàng: “Thật sự không nóng?”
“Thật sự, ta rất mát mẻ. Ngươi xem, trên mặt ta không có một chút mồ hôi.” Cố Tích Cửu chỉ có thể nói như thế.
Đế Phất Y thật ra rất dễ nói chuyện: “Được thôi, tùy nàng.”
Cố Tích Cửu âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, xem ra Tả thiên sư vẫn chưa hoàn toàn biến thái.
“Ngươi muốn đưa ta tới nơi nào?” Mặc dù thùng xe có cửa sổ, nhưng nàng nằm ở nơi đó, chỉ có thể nhìn thấy bên ngoài cửa sổ thỉnh thoảng hiện lên từng đám mây trắng, rất hiển nhiên xe này đang chạy ở trên trời......
“Khải Thiên Đài.” Đế Phất Y nói ba từ.
Cố Tích Cửu cứng đờ: “Ngươi đã nói cho ta ba ngày đệm!”
“Ồ, đó là dưới tình huống nàng không chạy. Trên thực tế, nàng chẳng những chạy, còn hạ độc bổn tọa.” Đế Phất Y nói giọng lạnh băng.
“Ta...... chẳng phải ta hạ độc không thành công hay sao. Ngươi cũng không bị gì. Ngươi là thiên sư, hà tất phải so đo với một hài tử như vậy?”
“Không, nàng thành công.” Đế Phất Y chậm rãi nói: “Bổn tọa thật sự trúng độc của nàng, đối với việc có bị gì hay không, còn phải chờ sau khi nàng thành thân với ta mới có thể biết được.”
Cố Tích Cửu: “......”
Nàng âm thầm hít vào một hơi: “Cung chủ, ta cảm thấy chúng ta cần phải nói chuyện.”
Đế Phất Y nhìn nàng: “Cung chủ không phải ai cũng có thể tùy tiện gọi. Một, đó phải là thuộc hạ của bổn tọa, hai là bằng hữu bổn tọa, ba là người bên gối bổn tọa. Nàng thuộc vào loại nào?”
Cố Tích Cửu: “......” Nàng vừa không phải là thuộc hạ của hắn, cũng không phải là bằng hữu của hắn, tất nhiên càng không phải là người bên gối hắn......
“Vậy...... Thiên sư đại nhân ——”
“Trong triều có hai vị thiên sư, nàng xưng hô như vậy, bổn tọa sao biết được nàng đang gọi ai?”
Cố Tích Cửu không muốn tranh luận tới cùng: “Được thôi, Tả thiên sư đại nhân, ta......”
“Thế nhân toàn gọi bổn tọa như thế, nàng giống bọn họ hay sao?”
Cố Tích Cửu: “......” Thế này còn có thể tiếp tục nói chuyện tử tế hay không?!
“Vậy Tích Cửu nên xưng hô các hạ thế nào?”
Đế Phất Y duỗi chân ra: “Bảo bối, vấn đề này nàng nên tự mình suy nghĩ đi.”
Cố Tích Cửu trầm tư một lát: “Đúng rồi, vì sao các hạ gọi ta là “bảo bối”?”
Hắn gọi nàng như thế rất nhiều lần. Lúc ấy nàng vội vàng trốn chạy, vội vàng ứng phó với hắn, vì thế nên căn bản không để ý tới. Hiện tại nàng không nhịn được nên hỏi thành lời.
Đế Phất Y lại đánh giá nàng từ đầu đến chân một lát, sau đó mới nói: “Năm đó bổn tọa có chuyến du hành bên ngoài, lần đầu tiên khi nhìn thấy nàng, nàng chỉ nhỏ như vậy.” Hắn giơ tay ước lượng lớn nhỏ một chút: “Lúc đó bổn tọa đã gọi nàng một tiếng bảo bối.”