Vấn đề là cho dù nàng có thể dễ dàng chạy đi, nhưng làm thế nào để thoát khỏi sự đuổi theo của Tả thiên sư mới là điểm mấu chốt.
Người kia quả thực giống như Hao Thiên Khuyển* đầu thai, bất luận nàng chạy đến đâu, hắn đều có thể dễ dàng bắt được...... (*哮天犬: Con chó của Nhị lang thần Dương Tiễn trong thần thoại TQ)
“Tiểu Thương, rốt cuộc hắn đã dựa vào đâu để bắt được ta? Chẳng lẽ trên người ta còn có định vị phù của hắn?”
“Chủ nhân, ta quan sát thấy trên tay hắn có một chiếc nhẫn đen như mực, trông giống như được bện bằng sợi tóc, và sợi tóc kia chính là của ngươi......”
Cố Tích Cửu: “......” Nàng thật ra rất thông minh: “Chẳng lẽ hắn đã hạ hắc phát cổ* ở trên người ta?” (*黑发蛊: Hắc phát cổ; hạ cổ tóc đen)
“Chỉ sợ là như thế.”
Cố Tích Cửu khẽ nhíu mày.
Hắc phát cổ là một loại cổ thuật rất phức tạp, dùng tóc của người bị truy tung luyện chế thành một chiếc nhẫn. Chỉ cần có được tóc của người bị truy tung là có thể cảm nhận được vị trí của người đó.
Cố Tích Cửu nắm tay, Tả thiên sư rốt cuộc nhàn rỗi thế nào?
Không ngờ mất công trên một tiểu nhân vật như nàng!
Hắn còn nói chiếc nhẫn kia là tín vật đính hôn với nàng, hoá ra là hắn bịa chuyện!
Nàng giơ tay sờ sờ đầu tóc của mình, Thương Khung Ngọc rùng mình một cái: “Chủ nhân, không phải ngươi đang muốn cạo hết tóc đấy chứ?! Cho dù cạo hết thì gốc rễ vẫn còn ở đó, cũng không trốn thoát khỏi hắn truy tung.”
Cố Tích Cửu cười cười, nhẹ nhàng gõ ngón tay nhìn Thương Khung Ngọc: “Không cần cạo tóc, ta đã có biện pháp đối phó với hắc phát cổ!” Nàng tốt xấu cũng là người thành thạo cổ thuật, giải hắc phát cổ không làm khó được nàng.
Lúc ấy nàng không nhận ra chiếc nhẫn kia được làm từ tóc vì nhìn qua trông nó rất giống ngọc đen......
Không ngờ người này có thể biến tóc thành ngọc, quả là rất có bản lĩnh!
Nàng đã có kế hoạch, nhưng chỉ ấp ủ nó ở trong lòng.
Nàng đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy phía trước có một chiếc cầu thang xoắn ốc, toàn bộ cầu thang giống như được làm bằng ngọc trắng, lấp lánh phát ra ánh sáng mờ nhạt.
Cầu thang dẫn lên lầu hai. Nàng tự hỏi sẽ có cái gì ở trên lầu cao như vậy?
Trong lòng nàng dâng lên một sự tò mò, đi về phía trước nhìn nhìn, cửa trên lầu hai khép hờ, chắc là cho phép người đi lên?
Cố Tích Cửu đi lên bậc thang, đi thẳng lên lầu hai.
Khi Mạt Vũ Yên nhìn thấy cầu thang kia thì khẽ biến sắc. Cầu thang này ngày thường căn bản sẽ không hiện ra! Hôm nay có chuyện gì vậy?
Mạt Vũ Yên cũng cố gắng nhìn lên lầu hai từ phía xa, nhìn thấy cánh cửa hờ khép, trong lòng lại rung động!
Lầu hai là cấm địa, không cho phép bất luận kẻ nào tiến vào, hơn nữa nó vẫn luôn không có cửa!
Hiện tại cửa bỗng nhiên xuất hiện, có phải có nghĩa là cho phép Cố gia tiến vào hay không?
Lầu hai sẽ có cái gì? Có thể có nguy hiểm gì hay không?
Mạt Vũ Yên lo lắng, muốn mở miệng nhắc nhở Cố Tích Cửu một câu, nhưng dường như nhớ tới điều gì đó nên cố gắng chịu đựng.
Tả thiên sư làm việc quỷ thần khó lường, có lẽ hắn mở ra nơi này chính là chờ Cố gia đi vào......
Cố Tích Cửu bước vào bên trong cánh cửa, khi nhìn thấy rõ cách bài trí bên trong thì trái tim nhảy dựng!
Lầu hai không lớn, bên trong không có những thứ khác, chỉ có những bức tranh trên tường, tất cả đều vẽ một người.
Tượng ngọc!
Trong những bức tranh này đều là những tạo hình khác nhau của bức tượng chạm ngọc!
Đang ngồi thiền, đang đứng, đang ngồi nghiêng, đang luyện công, đang uống trà, đang nằm...... Các tư thế khác nhau được vẽ rất hoàn hảo.
Cùng một người, cùng một bộ quần áo, nhưng chỉ có một người là có gương mặt, những người khác đều mang mặt nạ khác nhau, hoặc là mặt mũi hung tợn, hoặc là mặt gỗ cứng như chết, hoặc là đang tươi cười rạng rỡ......
Và người lộ ra gương mặt sẵn có đang đả toạ vận công, giống như đúc với tượng ngọc mà Cố Tích Cửu đã thấy ở trong sơn động, thậm chí thủ thế và kiểu tóc đều giống nhau.
Cố Tích Cửu: “......”
Đây là?
“Tiểu Thương, ngươi nhận ra được người này?” Cố Tích Cửu chỉ vào những bức tranh kia, cảm thấy trái tim mình đang nhảy loạn.