“Ngươi muốn khiến bản tôn lỡ hẹn?”
“A?” Cố Tích Cửu không có phản ứng.
“Ngày đó bản tôn hứa với ngươi sáu ngày sau sẽ kiểm tra việc học của ngươi, hôm nay đúng là ngày thứ sáu. Bản tôn sao có thể thất tín với người?”
Cố Tích Cửu: “...... Khụ, Tích Cửu chỉ sợ thánh tôn quá mệt......”
Thánh tôn đại nhân, ngài lỡ hẹn cũng không sao, thật đó!
“Biết săn sóc bản tôn là tốt.” Thánh tôn đại nhân dường như rất vui, ngẫu nhiên đảo mắt nhìn qua xung quanh: “Ở đây bẩn quá, thậm chí không có chỗ cho bản tôn ngồi......”
Cố Tích Cửu: “......” Thánh tôn đại nhân, trong tình huống bình thường, không phải ngài chỉ cần vung ống tay áo lên là mọi thứ đều được dọn sạch hay sao?
Nhưng hắn đã nói như vậy, rõ ràng muốn nàng quét dọn cho hắn.
Bởi vì lát nữa kiểm tra việc học, nàng muốn hắn châm chước một chút, vì thế nàng thông minh không phản bác lại, vén ống tay áo lên chuẩn bị dọn dẹp một hồi: “Tích Cửu sẽ lập tức thu dọn.”
Nàng hiểu chuyện như vậy quả nhiên rất vừa ý thánh tôn đại nhân, hắn hơi gật đầu: “Ngươi ở đây dọn dẹp, bản tôn qua phòng ngươi nghỉ ngơi trước một lát.” Hắn xoay người biến mất.
Cố Tích Cửu: “......” Nàng lệ rơi đầy mặt.
Thánh tôn đại nhân, tổ ấm của ta còn không sạch bằng nơi này——
......Edit: Emily Ton......
Cửa bị đẩy ra, một bóng tím lao thẳng tới: “Pi ô ——”
Đại ngao cũng lao tới: “Chủ nhân, cuối cùng ngài cũng trở lại ——”
Cái bóng màu tím là Lục Ngô, nó còn chưa bổ nhào vào trong lòng ngực người, đã bị một ống tay áo chém văng ra.
Đại ngao bị một chân dẫm ở trên vỏ, không thể nhúc nhích.
Lục Ngô lao tới như thế nào thì quay trở về như thế ấy, trực tiếp bay về bên trong tổ ấm, phốc một tiếng bị quăng ngã chổng vó, chín cái đuôi điên cuồng lắc lư. Đây là lần đầu tiên nó ăn mệt như vậy, nhưng không dám xù lông, cong người lên đề phòng nhìn người vừa mới bước vào——
Đó không phải chủ nhân, là thánh tôn!
Đại ngao chỉ cảm thấy toàn bộ vỏ đều bị cứng lại: “Thánh...... thánh tôn......”
Thánh tôn thản nhiên đi vào, chỉ liếc mắt một cái đã nhìn thấy toàn bộ bố cục trong phòng.
Giường đệm hơi lộn xộn, Lục Ngô chui vào trong ổ chăn chỉ lộ ra một đôi tròn xoe nhìn hắn chằm chằm.
Bên góc trái căn phòng có một cái tổ tròn tròn, trong đó có đệm mềm, trên đệm mềm là một vết lõm sâu như một cái mâm, rất rõ ràng, đây là tổ của đại ngao.
Bên góc phải căn phòng cũng có một cái tổ hình chữ nhật, trong tổ là một cái chiếu được dệt bằng cỏ, trên chiếu Phong Triệu vừa mới đứng lên, trên đỉnh đầu là một đôi giày hình thù kỳ quái.
Nó khác với sự ngây thơ bám người của Lục Ngô, càng khác với đại ngao nhiệt tình nóng bỏng. Nó là một thần thú có phong cách, mỗi lần khi chủ nhân trở về, nó sẽ nện bước đi tới giống như một quý ông, mang đôi dép lê đi trong nhà tới cho chủ nhân.....
Thánh tôn nhìn hai cái tổ kia, lại nhìn Lục Ngô trốn ở trong chăn, nụ cười trên miệng biến mất.
Ba con linh sủng đều được nuôi dưỡng ở trong phòng ngủ, thậm chí có một con dứt khoát công khai chạy lên giường ——
Nha đầu này đang nuôi dưỡng linh thú hay là đang nuôi mèo nhà?
Không ngờ tiểu nha đầu vẫn luôn thờ ơ lạnh lùng với người lại tràn ngập tình yêu đối với linh thú như vậy ——
Bất cứ điều gì ngươi thích, điều đó sẽ dễ dàng trở thành điểm yếu của ngươi, trở thành nhược điểm để người khác nắm bắt, khó tránh khỏi mất đi sự công bằng trong lúc hành xử. Người thường xử sự không công bằng thì không sao, nhưng nàng thì không được......
Hắn nhẹ nhàng vung ống tay áo lên, thổi sạch bụi đất trên một cái ghế, trực tiếp ngồi xuống, nhìn ba con phòng trong, nhất thời không nói gì.
Đại ngao bị hắn nhìn chằm chằm đến nỗi vỏ ngao tê dại, không nhịn được bắt đầu lo lắng. Nó lo lắng quá nên nói không lựa lời: “Thánh tôn, sao ngài lại quay trở lại? Lần này chủ nhân quay về sẽ phải khóc......”
Thánh tôn: “......”
Hắn dường như bị ghét bỏ? Không ngờ hắn bị ghét bỏ!