Sau khi nàng tới, nói dăm ba câu đã khiến chúng thiếu niên nghẹn họng.
Mặc dù chúng thiếu niên không phục, nhưng nhất thời thật sự không thể tìm thấy lời nào để nói lại nàng.
Cố Tích Cửu quét mắt liếc bọn họ một cái: “Thật ra ta cảm thấy rất kỳ lạ, chẳng phải Thiên Tụ Đường ngăn cách với thế giới bên ngoài hay sao? Các ngươi nghe được những chuyện bát quái đó từ đâu?”
“Hừ, nếu muốn người không biết, trừ phi mình đừng làm. Những chuyện đó của ngươi, sớm đã truyền khắp đại lục!” Có thiếu niên bĩu môi.
“Vậy ai đã nói cho các ngươi nghe những chuyện đó?”
Chúng các thiếu niên lần lượt nhíu mày: “Ngươi quan tâm ai nói với chúng ta làm gì?. Dù sao chúng ta đều biết là được. Dẫu sao không có lửa thì sao có khói.”
“Không sai, chẳng liên quan gì tới chuyện ai nói với chúng ta.”
“......”
Chúng thiếu niên lại bắt đầu tranh luận, mỗi người một câu.
Cố Tích Cửu kiên nhẫn nghe bọn họ nói xong, lạnh lùng nói một câu: “Các ngươi chỉ nghe những tin đồn này, vậy có ai tận mắt nhìn thấy chân tướng sự thật hay không?”
“Chẳng phải những gì nghe thấy chính là chân tướng hay sao?”
“Đúng vậy......”
Các thiếu niên lại bắt đầu phản bác, mỗi người đều có cảm giác mình cao lớn giống như đại hiệp, rất có tinh thần trọng nghĩa.
Cố Tích Cửu cười lạnh, xem ra bất luận ở thời đại nào, vĩnh viễn không thể thiếu nhóm sinh vật anh hùng bàn phím. Chẳng qua một bên quen thói lan truyền trên mạng, thấy gì thì lan truyền đó.
Một bên thì ham thích truyền bá lời đồn đãi, bất luận chân tướng sự thật là gì, luôn có người thích quơ đũa cả nắm.
Xem ra chuyện của nàng đã được lưu truyền khắp nơi ở trong học viện này rồi, nơi này ngăn cách với thế nhân, bọn học sinh không dễ dàng được đi ra ngoài. Theo lý mà nói, chuyện của nàng không nên có nhiều người biết như vậy, trừ phi có người cố ý quạt gió thêm củi ở phía sau, muốn nàng hoàn toàn bị cô lập......
Dù sao lời đồn không thể ngăn cản, hơn nữa cũng không thể giải thích được, càng giải thích càng trở nên tồi tệ hơn, càng giải thích càng thêm hỗn loạn.
Vì thế Cố Tích Cửu không định giải thích với bọn họ, nhưng cố tình có người hỏi một câu: “Cố Tích Cửu, ngươi dám nói những lời đồn đãi đó không phải sự thật? Ngươi dám nói những tỷ muội ca ca đó của ngươi không phải vì ngươi mà chết? Ngươi dám nói Cố gia các ngươi sụp đổ như vậy không phải bởi vì ngươi?”
Cố Tích Cửu cười, nàng hỏi lại: “Giáp giết Ất, các ngươi chỉ nhìn thấy Ất bị giết, có từng nghĩ tới vì sao hắn bị giết? Có lẽ hắn đã ẩu đả với người mà chết, cũng có lẽ hắn đã cướp bóc mà chết, cũng hoặc là Ất chính là hỗn đản giết người phóng hỏa, không chuyện ác nào không làm, Giáp giết hắn là thay trời hành đạo. Các ngươi chỉ nhìn thấy kết quả, không thèm hỏi quá trình? Thậm chí ngay cả khi bản thân nhìn thấy một chuyện nào đó, nếu không biết toàn bộ đều có khả năng sai một ly đi nghìn dặm, đừng nói là tin đồn, càng không biết cách chân tướng bao xa!”
Chúng thiếu niên: “......”
Cố Tích Cửu thổi ngón tay một chút, thản nhiên nói: “Các ngươi tự mình cảm thấy mình là người chính nghĩa, nhưng không chừng lại đang giúp người có tâm đạt được mục đích nào đó......”
Chúng thiếu niên: “......”
Cố Tích Cửu lại búng búng móng tay, bỗng nhiên cảm thấy mình có chút năng khiếu giảng dạy trong người, không ngờ thực sự đưa ra một bài học nhớ đời cho đám tiểu tử này.
Đám tiểu tử không dễ dạy, đặc biệt là những tiểu tử thiên tài càng không dễ dạy.
Hiện tại đám tiểu tử này đều không dám nói chuyện nữa, cũng không biết bọn họ nghe có lọt tai hay không, Cố Tích Cửu không quan tâm nữa.
Nàng đi thẳng tới gần đại ngao, nhìn Thiên Linh Vũ đang mở to mắt nhìn nàng, dứt khoát hỏi: “Tới, nói cho ta biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Thiên Linh Vũ thật sự không muốn nói về nó, nhưng đại ngao lại giống như gặp được người nhà mẹ đẻ, kể hết từng chi tiết cho nàng nghe.
Thật ra chuyện xảy ra rất đơn giản, đại ngao đang săn thú, Thiên Linh Vũ cũng đang săn thú.