Thánh tôn rốt cuộc buông nàng ra, đánh giá trên dưới nàng vài lần: “Sao ngươi lại căng thẳng?” Sau đó cười cười: “Dũng khí vừa rồi kéo ống tay áo bản tôn không buông chạy đi đâu rồi?”
Cố Tích Cửu âm thầm cắn răng, kéo ống tay áo không buông? Nàng còn chưa kéo ống quần của hắn ——
Nàng vội vàng đánh tan ý tưởng này, tránh cho tư duy chạy theo hướng bẩn thỉu hơn ——
“Thánh tôn, lần này tốt xấu gì ta cũng góp sức, ta cảm thấy mình có quyền được biết.” Cố Tích Cửu đấu tranh cho quyền lợi của mình.
“Có muốn uống trà không?” Thánh tôn đột nhiên thiên hỏi một câu ngoài lề.
Cố Tích Cửu ngẩn người, miệng nàng thật sự có chút khô khan, vì thế dứt khoát đồng ý: “Uống!” Vừa lúc uống trà để tinh thần tỉnh táo.
Thánh tôn không biết từ chỗ nào xách ra một bộ trà cụ, bắt đầu pha trà.
Cố Tích Cửu ngồi ở chỗ kia, nhìn chằm chằm vào động tác của hắn, lo sợ hắn sẽ thêm nguyên liệu cho nàng......
Động tác pha trà của thánh tôn rất điêu luyện, không thua kém đại sư trà đạo. Sau khi pha xong, hắn đẩy cho nàng một chén: “Uống đi.”
Cố Tích Cửu hơi do dự, mùi hương trà rất thơm, cực kỳ dễ ngửi, nhưng không giống bất kỳ mùi vị nào mà nàng từng uống.
“Sợ bản tôn hạ độc? Ngươi cảm thấy nếu bản tôn muốn làm gì ngươi, cần phải dùng cách hạ độc?” Thánh tôn dường như đọc sai sự do dự của nàng.
Cố Tích Cửu lắc đầu: “Thánh tôn không có lý do hạ độc Tích Cửu, Tích Cửu do dự là vì mùi hương của trà này có chút kỳ lạ......”
Di, sao nàng có cảm giác nàng và thánh tôn dường như từng nói chuyện giống như thế này?
Nhờ có trí nhớ tốt, rất nhanh nàng đã nhớ tới dường như mình từng nói như vậy với Đế Phất Y......
Kỳ lạ! Mỗi khi ở cùng thánh tôn, không biết vì sao nàng lại liên tiếp nhớ tới Đế Phất Y ——
Hơn nữa, từ sau khi người kia từ hôn với nàng, vẫn luôn không có tin tức gì.
Hắn vẫn sống tiêu dao giống như lúc trước?
Nàng hơi mất tập trung, bưng chén trà nhưng mãi chưa uống.
Kỷ lạ? Thánh tôn nhướng mày, tự mình nhấp một ngụm, hương vị không tệ, kỳ lạ nơi nào?
Nhưng nhìn thấy bộ dáng miễn cưỡng của nàng, chẳng lẽ nàng không thích hương vị này?!
“Nếu thật sự không thích uống, không cần miễn cưỡng!” Thánh tôn mở miệng, giọng điệu không tốt lắm.
Trà này hắn phải dày công mới hái được từ mấy ngày hôm trước, vốn cho rằng uống trà này sẽ rất thích hợp cho nàng tu luyện công pháp, nàng sẽ thích, không ngờ......
Cố Tích Cửu rốt cuộc hoàn hồn, biết đối phương hiểu lầm, vội vàng cúi đầu uống một hớp lớn.
Hương trà tinh khiết, giống như mùi hương dịu dàng của gió xuân thổi qua búp trà.
Vị thơm ngon lưu mãi trong miệng! Thật sự rất thơm!
Vì thế nàng lại uống ngụm nữa, cho đến khi nhìn thấy đáy chén ——
“Trà ngon! Trà này rất dễ uống!” Cố Tích Cửu khen, gần như muốn giơ ngón tay cái lên.
Nàng đẩy chén trà qua, nhìn chằm chằm bình trà nhỏ ở trong tay hắn: “Ta có thể uống thêm một chén hay không?”
“Một chén thì ngon, hai chén sẽ thành bò uống.” Thánh tôn lắc đầu, nhìn ánh mắt của nàng giống như đang nhìn thấy một con trâu nhai hoa mẫu đơn, nhưng hắn vẫn rót thêm cho nàng một chén: “Lần này uống chậm một chút.”
Không ngờ thánh tôn cũng biết lời thoại trong 《Hồng Lâu Mộng》, giống như Diệu Ngọc nói với Bảo Ngọc, không mưu mà hợp.
Cố Tích Cửu xao động trong lòng, Bảo Ngọc trong Hồng Lâu Mộng thật sự rất thích Diệu Ngọc, chẳng qua nàng ấy vẫn luôn không biểu hiện ra ngoài, che giấu rất sâu.
Không lẽ thánh tôn cũng thích nàng, chỉ là che giấu rất sâu?
Dừng! Dừng lại!
Cố Tích Cửu đột nhiên cảm thấy tư duy của mình một khi phát tán cũng rất khủng bố! Một lời nói của người ta trong lúc vô ý, nàng có thể phát tán theo hướng đi quỷ dị như vậy!