Cố Tích Cửu đang ở giữa không trung mất đi chỗ dựa, mắt thấy sẽ ngã xuống, nàng lại giống như đã có chuẩn bị, lăng không xoay người một cái, giơ tay lên, kéo lấy “ánh sáng trắng” đang lơ lửng phía trên.
Trên thực tế, ánh sáng trắng kia là một tấm lụa mỏng gần như trong suốt, Cố Tích Cửu bắt lấy tấm lụa mỏng giống như dây đu, bay thẳng về phía con thuyền......
Tất cả đều phát sinh cực nhanh, từ khi Cố Tích Cửu bị đẩy ra giống như câu cá, đến khi nàng kéo tấm lụa trắng nhảy lên trên thuyền cũng chỉ mất vài cái chớp mắt, chờ tới khi mọi người phía dưới có phản ứng lại, nàng đã vững vàng đứng ở trên con thuyền.
Thân pháp rất tuyệt!
Mọi người không nhịn được âm thầm khen một tiếng trong lòng!
Thật ra lần này Cố Tích Cửu chỉ cần có một chút khinh công là có thể làm được, nhưng không phải người nào cũng đều có năng lực phản ứng nhanh chóng dứt khoát giống như nàng!
Nếu đứa nhỏ này không phải là linh lực phế tài, chỉ sợ trong võ học sẽ không thua kém bất luận kẻ nào ở đây!
Cao thủ đều hiểu biết trong lòng.
Trong lòng Tuyên Đế bỗng nhiên có chút hối hận, lẽ ra ông không nên tò mò dò hỏi sư thừa của nàng, nếu không cũng sẽ không gặp phải sự nhiễu loạn về “thiên bẩm“.
Nếu nàng thật sự là thiên bẩm thì tốt, nếu như không phải, chẳng lẽ bản thân ông cứ thế trơ mắt nhìn nàng bị phế bỏ toàn bộ công phu, sau đó bị ném vào trong rừng rậm hắc ám?
Dưới chân là tấm thảm trắng như tuyết, mềm mại hơn cả đám mây. Cố Tích Cửu đứng ở trên thuyền nhìn Tả thiên sư đang dựa nghiêng người: “Thiên sư đại nhân đang câu cá hay sao?!”
Đế Phất Y thu hồi tấm lụa trắng vào trong lòng bàn tay, ngay cả việc hắn thu nó cũng rất đặc sắc. Tấm lụa trắng được xếp rất chỉnh tề ở trong lòng bàn hắn, chớp mắt rơi vào trong ống tay áo của hắn.
Hắn lười biếng mỉm cười: “Tính tình bổn tọa âm dương không định.”
Có lẽ là âm tình bất định, đúng không? (Tâm tình không ổn định)
Ngay cả thành ngữ cũng dùng sai, thiên sư không có văn hóa?
Di, không đúng! Âm dương......
Vừa rồi nàng và Thương Khung Ngọc dường như nghi ngờ hắn là âm dương nhân!
Chẳng lẽ hắn có thể nghe thấy nàng nói chuyện với Thương Khung Ngọc?!
Cố Tích Cửu nghi ngờ trong lòng, cẩn thận nhìn nhìn Tả thiên sư đại nhân.
Tả thiên sư duỗi chân dựa nghiêng người nơi đó, trong tay lại cầm bút lên vẽ, vẽ vài nét ở trên bức bình phong trước mặt.
Từ chỗ Cố Tích Cửu nhìn qua, chỉ nhìn thấy dưới mái tóc đen dài của hắn là gương mặt tuấn mỹ vô song, mi xếch dài như lá. Đôi mắt của hắn chăm chú với bản vẽ trước mặt, câu nói vừa rồi giống như được nói ra một cách tình cờ.
“Ngồi đi.” Hắn lại thốt ra hai chữ, ánh mắt vẫn không rời đi bản vẽ, một ngón tay chỉ về phía tấm đệm.
Cố Tích Cửu tất nhiên sẽ không khách khí, nói một tiếng tạ ơn, lập tức ngồi xuống tấm đệm.
Nơi này chỉ cách Đế Phất Y ba bước chân, khoảng cách này khá thoải mái, khiến người có cảm giác rất an toàn. Từ góc độ Cố Tích Cửu đang ngồi nhìn qua, vừa lúc có thể nhìn thấy được bức vẽ Tả thiên sư đang vẽ trước mặt.
Sau khi Cố Tích Cửu nhìn rõ bức tranh kia, trong lòng giống như bị người đập một gậy, trái tim cũng đập nhanh hơn vài nhịp!
Trên bức vẽ kia chính là một vị bạch y nam tử phong hoa tuyệt đại, ngồi ngay ngắn ở trong một cái đình nhỏ, dưới thân là một cái bệ giống như đài hoa sen, đôi mắt hơi nhắm lại không biết là đang ngủ hay đang đả tọa (ngồi thiền).
Điều khiến trái tim Cố Tích Cửu đập nhanh hơn không phải là nam tử trong bức vẽ này đẹp bao nhiêu, mà nàng có cảm giác bức vẽ bày rất quen mắt!
Tượng ngọc!
Đó là bức tượng chạm ngọc mà nàng nhìn thấy trong Sơn động khi vừa mới xuyên qua đây! Bức tượng chạm ngọc mà nàng đã lột hết quần áo!
Trong bức tranh, thần thái và khí độ của nam tử, cùng với tư thế đả tọa, thậm chí cả cái đình nhỏ được vẽ làm bối cảnh đều giống hệt nơi nàng nhìn thấy bức tượng chạm ngọc!
Thậm chí ngay cả hoa văn trên bộ quần áo màu trắng mà nam tử đang mặc ở trong bức vẽ cũng giống hệt với bộ quần áo mà Cố Tích Cửu đã từng lột xuống.