Sơn Thanh nhíu mày: “Nhìn từ mức độ nghiêm trọng của miệng vết thương, người này dường như có linh lực cấp 4......”
“Nói bậy! Linh lực cấp 4 sao có thể giết được gấu Tu La?! Linh lực của người này ít nhất cũng phải là cấp 6!” Thiếu nữ áo xanh mở miệng, kéo ống tay áo của thiếu nữ áo hồng bên cạnh: “Gia Quân sư tỷ, tỷ nói xem có đúng hay không?”
Thiếu nữ áo hồng nhướng mày: “Tiếu Cáp, sao muội có thể nói như vậy? Đừng thiếu tôn trọng với Sơn Thanh như thế! Sơn Thanh là ngân tích sư nổi danh nhất, suy luận của hắn sẽ không sai. Người kia có lẽ đúng thật chỉ có linh lực cấp 4. “
Thiếu nữ áo xanh dường như rất nghe lời thiếu nữ áo hồng, quả nhiên không nói gì nữa.
Sơn Thanh là thợ săn tiền thưởng cực kỳ nổi danh ở Phi Tinh Quốc, am hiểu nhất chính là truy tung và phân tích, công phu cũng cao, người bình thường không thể thuê được hắn.
Người này tính tình lạnh lùng cao ngạo, cực kỳ quyết đoán. Hắn đi tới bất cứ nơi đâu đều được người tôn trọng.
Vừa rồi thiếu nữ áo xanh vừa nói như thế, hắn trầm mặt xuống, hừ một tiếng, nhưng hắn lười chấp nhặt với một tiểu cô nương, chỉ nhìn về phía công tử áo gấm: “Thế tử, từ những dấu vết người này để lại, có lẽ cũng đến vì hoa Băng Tu La.”
Thiếu nữ áo xanh nhăn mày lại: “Hoa Băng Tu La vốn đã ít, lần này chúng ta lại cần một lượng lớn, nếu bị người này ngắt mất một ít, chỉ sợ sẽ không đủ cho chúng ta. Long thế tử, hay là người nên đuổi hắn đi đi.”
Long thế tử thờ ơ nói: “Hãy xem tình huống thế nào rồi quyết định sau.”
Sơn Thanh nói: “Nơi có gấu Tu La lui tới thường sẽ có Băng Tu La xung quanh, chúng ta hãy tìm kiếm phạm vi trong vòng mười dặm quanh đây.”
......Edit: Emily Ton.....
“Chủ nhân, hoa Băng Tu La có lẽ chỉ ở gần đây, trong phạm vi mười dặm. Ngươi hãy tìm cẩn thận một chút.” Thương Khung Ngọc nhắc nhở.
“Ta biết.” Cố Tích Cửu đang đi bộ trong cơn bão tuyết.
Hoa Băng Tu La vốn không lớn, muốn tìm kiếm mấy đoá hoa ở trong phạm vi mười dặm thực sự không dễ dàng gì.
Cũng may nàng có thể định vị phương hướng, vì thế việc tìm kiếm cũng đỡ hơn nhiều.
Nàng đã bôn ba trên băng nguyên ba ngày, nếu có chút may mắn, hôm nay đoán chừng nàng có thể tìm được hoa.
“Chủ nhân, ngươi nhìn vào hướng đi của mình một chút!”
Cố Tích Cửu theo tiếng đi qua, trên vách băng ở cách nàng khoảng 100 mét, có mấy đóa hoa nhỏ màu xanh đang nở ra trong gió.
Băng Tu La!
Cố Tích Cửu vui vẻ trong lòng, thân hình vừa động, đang định bay vút qua đó.
“Vút!” Một âm thanh vang lên, một luồng ánh sáng hắn thẳng tới dưới chân nàng. Nếu không phải Cố Tích Cửu tránh nhanh, chỉ sợ bàn chân nàng đã bị cắm xuống ở nơi đó!
“Chúng ta sẽ tiếp quản nơi này! Thức thời, lập tức rời đi!” Một giọng nói của nữ tử truyền đến từ xa.
Cố Tích Cửu nhíu mắt, quay đầu nhìn lại.
Cách đó không xa, có tám người đang bay vút tới, chớp mắt đã rơi xuống trước mặt nàng.
Hai nữ sáu nam. Hai nữ đều khoác áo lông chồn, một áo xanh, một áo hồng. Nữ tử áo hồng nhìn qua lạnh lùng cao quý, nữ tử áo xanh nhìn qua có chút sắc bén kiêu ngạo. Hai người đều là mỹ nhân, dưới áo lông chồn là dáng người yểu điệu cao gầy.
Công tử áo gấm rõ ràng là người cầm đầu nhóm sáu nam, những người khác có vẻ không giống như là người hầu, trên người mang theo hơi thở giang hồ lầm lì khó tính, có lẽ là thợ săn tiền thưởng.
Nữ tử áo xanh lúc này khẽ nhếch đầu nhìn Cố Tích Cửu. Rất hiển nhiên, người bắn băng tiễn tới dưới chân Cố Tích Cửu chính là nàng ta.
Những người khác cũng đang đánh giá Cố Tích Cửu.
Lúc này Cố Tích Cửu trang điểm có chút khác lạ, trên đầu mang mũ choàng, che khuất gần như toàn bộ khuôn mặt, trên người bọc một chiếc áo khoác da gấu, nhìn qua tròn như quả bóng, gần như không thể nhìn ra dáng người, thậm chí cũng không thể nhìn ra được là nam hay nữ......