Độc Phi Ở Trên, Tà Vương Ở Dưới

Chương 30: Chương 30: Tự do




Hai ngày, bất quá chỉ có hai ngày, Cố Tích Cửu đã thu phục hết thảy thị nữ vú già, khiến các nàng trở thành hạ nhân của mình.

Đương nhiên, thời gian ngắn như vậy, Cố Tích Cửu sẽ không coi trọng và tin tưởng các nàng. Tuy nhiên, nàng cũng có thể cam đoan những người này sẽ không bán đứng nàng lần nữa. Hơn nữa, bất luận nàng phân phó các nàng làm gì, các nàng đều sẽ nhất nhất làm theo.

Thí dụ như, trong phòng ngủ chính của nàng, chưa được nàng cho phép, bất luận kẻ nào cũng không được vào.

Những người này thật sự không dám vượt qua giới hạn, chỉ ở trong sân viện hoặc trong phòng khách chờ đợi nàng phân phó.

Ban đêm, Cố Tích Cửu lại dùng thuật Thuấn Di đi ra bên ngoài, những người này căn bản cũng không biết. Đương nhiên, hành tung của nàng trong hai ngày này, những người đó càng là không rõ.

Sau khi nàng rời khỏi phủ Đại Hoàng Thúc, Cố Tích Cửu đã lang thang trên phố một vòng, mua những đồ vật nàng cần, lúc này mới chậm rãi trở về.

Khi nàng ra ngoài đã thay đổi nam trang, còn dùng dịch dung, tự nhiên sẽ không có người nhận ra nàng. Nàng cũng rất thích cuộc sống tự do của mình.

Duy nhất không lý tưởng chính là đồ vật nàng cần quá nhiều, mà tiền bạc thì quá ít, khiến nàng lúc tiêu dùng không khỏi có chút bó tay bó chân. Có lẽ nàng nên ngẫm nghĩ đến biện pháp kiếm tiền......

Bởi vì thân thể bị suy dinh dưỡng mãn tính, muội muội họ Lâm dường như rất nhu nhược. Sau lần trở về từ Ninh Võ Sơn gặp mưa, suýt nữa là ngã bệnh nặng. May mắn kiếp trước của nàng rất thành thạo y thuật, thoáng có cảm giác không thích hợp liền lập tức tập thể dục và hồi phục lại mình, còn thuận tay lấy dược về từ tiệm thuốc, lúc này cảm lạnh mới không tìm tới cửa.

Hiện tại tuy rằng đã không việc gì, nhưng rốt cuộc nàng cũng không cảm thấy mạnh mẽ, không thể thuận buồm xuôi gió thi triển kinh công.

Nếu muốn hoàn toàn phục hồi thân mình, cần phải có một số dược liệu quý hiếm. Những dược liệu này đều là vật khả ngộ bất khả cầu*. Đôi khi ngẫu nhiên được tìm thấy ở hội bán đấu giá, hơn nữa mỗi thứ đều có giá trị xa xỉ. Nàng từng âm thầm hỏi thăm qua, tất cả các vật mà nàng cần rẻ nhất cũng mất vạn lượng, nếu muốn thu thập tất cả sáu thứ, ít nhất cũng cần phải có 15 vạn lượng. Chỉ dựa vào tiền tiêu hàng tháng hiện tại của nàng, 30 lượng bạc kia còn lâu mới đủ......

*Khả ngộ bất khả cầu (可遇不可求): Có thể tìm thấy nhưng không dễ dàng có được (can be discovered but not sought (idiom); one can only come across such things serendipitously) {Dịch: Emily Ton}

Mười lăm vạn lượng, tương đương với thu nhập 5 năm của Tướng quân phủ. Người cha tiện nghi của nàng cho dù hào phóng cũng sẽ không lấy ra nhiều tiền như vậy để điều dưỡng phế tài như nàng. Vì thế, nếu nàng muốn có tiền thì đành phải dựa vào chính bản thân mình.

Nàng đến nơi đây với hai bàn tay trắng, cho tới bây giờ còn chưa có bất luận bằng hữu nào, hiểu biết đối với thế giới này cũng gần giống như da lông, rất nhiều đồ vật cũng không rõ ràng lắm, nhất thời không thể tìm thấy con đường kiếm tiền.

Nơi này dù sao cũng là kinh thành, tuy rằng đã là đêm tối, nhưng dòng người trên đường cái vẫn qua lại như nước, gọi mua, rao hàng, thập phần náo nhiệt.

Cố Tích Cửu đi theo dòng người, bất tri bất giác đã đến trước một nhà bán đấu giá.

Đây là nhà bán đấu giá lớn nhất kinh thành, ba cửa vào và ba cửa ra, lầu các nguy nga, phía trên cửa của lầu ba được khảm ba chữ bằng vàng ròng rất to: ******, đèn lồng trước cửa chiếu xuống rạng rỡ.

*Những dấu ****** là từ bản gốc:...三层门楼上有三个纯金镶嵌的大字:******. Tuy nhiên, theo Editor hiểu thì đó là ba chữ Nhất Phẩm Lâu (tên của nhà đấu giá)

Giờ phút này, ngọn đèn dầu trong Nhất Phẩm Lâu đều sáng rõ ràng, hiển nhiên là có hội đấu giá đang được tiến hành.

Cố Tích Cửu vốn dĩ muốn đi vào nhìn một cái, nhìn xem có thể tìm được cơ hội để kiếm tiền hay không. Tuy nhiên, nàng không nghĩ rằng nàng vừa mới bước đi về phía cửa đã bị đứa bé giữ cửa ăn mặc cẩm y hoa phục ngăn lại.

Hôm nay Cố Tích Cửu ra cửa chỉ mặc một chiếc áo choàng tầm thường, thuật dịch dung của nàng không tồi. Vì để che lấp khối bớt trên trán, nàng đã biến khuôn mặt thành màu đen. Hơn nữa, cái đầu thấp bé, nhìn qua giống như một tiểu thôn nữ mới 11-12 tuổi.

Bốn đồng tử trông trước cửa Nhất Phẩm Lâu, bất kỳ người nào, dù là là ăn mặc hay là dung mạo đều có thể ném Cố Tích Cửu qua tám con phố!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.