-Phòng của Mạn Phi ,đại nhân có thể tùy ý khám xét nhưng trước khi đó cũng cần có người xét qua trên người những thuộc hạ của ngài có mang đồ gì khả nghi hay không... Chẳng may có kẻ nào là đồng đảng của kẻ muốn hãm hại tiểu nữ, lợi dụng lúc khám xét mà cố ý để món đồ gì đó ở nơi nào trong phòng Mạn Phi... Rồi bị ai đó vô tình xét ra... Vậy dù Mạn Phi có giải thích kiểu gì cũng không được rồi.
Lưu đại nhân : “...”
Lưu đại nhân nổi giận :
- Thuộc hạ của ta không bao giờ có kẻ như vậy !
Tây Môn Thiết phe phẩy chiếc quạt :
- Lưu đại nhân , sự lo lắng của Cố tiểu thư hơi thừa chút nhưng cũng không phải là không có cơ sở, để cho Cố tiểu thư tâm phục khẩu phục, Lưu đại nhân hãy cứ như ý của tiểu thư ý mà làm đi.
Lưu đại nhân hừ một tiếng rồi nói :
- Được ! Bản phủ sẽ làm theo yêu cầu của Cố tiểu thư một lần !
Ông ra lệnh cho thuộc hạ :
- Các người hãy khám xét lẫn nhau, xem có ai mang đồ khả nghi trên người không.
Sau nưng ông tổng cộng có 10 tùy tùng, những người khác thì không sao, chỉ có một người béo, lùn ,mặt tròn lông mày xếch lên là khuôn mặt trợt biến sắc, thân hình không tự chủ co lại.
Cố Mạn Phi bản thân vốn là một sát thủ hàng đầu, đôi mắt nàng tinh tường phát hiện ra , nàng giơ tay chỉ về phía người tùy tùng đó :
- Xét hắn trước !
Thân hình hắn không tự chủ lùi về phía sau, mặt đỏ bừng, giọng lắp bắp :
- Tiểu... tiểu nhân..trên người không có mang đồ gì khả nghi cả..
Cố Mạn Phi nhếch mép :
- Ngươi không làm gì sai, sao phải sợ?
Tây Môn Thiết vỗ quạt :
- Không sai, chỉ kẻ nào trong tâm có quỷ mới sợ bị xét thôi.
Cái vị phong lưu Bát hoàng tử này luôn bênh vực nàng, Cố Mạn Phi liếc nhìn sang hắn, Tây Môn Thiết phe phẩy chiếc quạt, nở nụ cười tươi rói đáp lại. Đôi mắt cười cong cong tựa vầng trăng khuyết, ánh mắt hoa đào phong lưu nhìn nàng...
Cố Mạn Phi mặt không cảm xúc, quay mặt đi chỗ khác , rõ ràng không hề bị nụ cười nghiêng nước nghiêng thùng