Nếu như đổi là một người khác cầm tay chàng như này thì sớm đã bị đánh bay ra ngoài hàng dặm rồi . Nhưng đối mặt với Cố Mạn Phi , cái kẻ
“ nam nhân “ có dáng người nhỏ bé này thì không hiểu sao chàng lại có cảm giác tin tưởng đến vậy...
Chỉ cảm thấy bàn tay nhỏ ấy tuy thô ráp nhưng vẫn khá là mềm mại , và vương vấn chút hơi lạnh .
Cố Mạn Phi đâu biết , chỉ trong chút thời gian ngắn ngủi là vậy mà trong lòng Tây Môn Gia Khánh đã thoáng qua bao suy nghĩ khác thường.... nàng chỉ là đơn thuần giúp Tây Môn Gia Khánh bắt mạch xem bệnh mà thôi .
Chỉ một lát ,nàng buông tay Tây Môn Gia Khánh ra rồi lùi sau một bước :
- Điện hạ , loại độc trong người ngài chỉ phát tác khi điện hạ luyện công và mỗi khi phát tác thì toàn thân đau đớn như có ngàn vạn mũi kim đâm vào da thịt...
Nàng nhanh chóng nói ra triệu chứng căn bệnh....
Tây Môn Gia Khánh liếc nhìn nàng ,đôi mắt như bừng sáng lên chút :
- Không sai !
Tây Môn Gia Khánh cực lực giữ ổn định tinh thần :
- Độc này có thể giải không ?
- Đây thật ra không phải là độc mà là một loại trùng độc , tên là” Thiên mệnh trùng “.
Cố Mạn Phi giải thích .
- Thiên mệnh trùng ?
Loại trùng này , hiển nhiên là Tây Môn Gia Khánh chưa từng nghe tới , ngữ điệu có chút mơ hồ , không hiểu .
- Không sai ,ngay cả khi linh lực đạt tới mức cao tuyệt đối , trúng phải loại trùng này thì cũng giống như đã đến năm thiên mệnh , chỉ còn nước tuân theo số mệnh , nghe trời định đoạt và sẽ không còn có thể tiến xa hơn trong sự nghiệp nữa . Điện hạ trúng phải loại trùng này cũng vẫn chưa quá lâu , một khi mà đạt hạn tròn 3 năm thì thần tiên cũng khó mà cứu được !
Cố Mạn Phi bên nói bên từ trong người rút ra một dải kim châm , một con dao sắc sáng lóe để xuống mặt bàn .
- Lệnh cho người của điện hạ chuẩn bị một bình tương ớt ,một củ tỏi trắng,....
Nàng liệt kê ra một loạt những món đồ cần chuẩn bị .
Nghe xong , Tây Môn Gia Khánh có chút ngây người.
Đây hầu như toàn là những món gia vị thường có trong bếp , lẽ nào vị đại hiệp này lại muốn mang chàng ra ninh nhừ ư ?
Cố Mạn Phi liếc nhìn Tây Môn Gia Khánh , khẽ nhíu mày :
- Điện hạ , lẽ nào trong phủ của ngài lại không có sẵn những thứ này sao ?
- Có , có , có !
Tây Môn Gia Khánh cuối cùng cũng đã hồi thần , trí nhớ của chàng vốn siêu phàm , lập tức nhẩm lại tên những món đồ mà Cố Mạn Phi vừa yêu cầu , sau đó còn hỏi thêm một câu :
- Chỉ những thứ này thôi ư ?
Ý là không cần thêm những cây thuốc quý hay những phương thuốc hiếm có gì khác nữa sao ?
- Tạm thời thế này đã !
Cố Mạn Phi khẽ gật đầu .
- Tốt nhất là điện hạ hãy ra lệnh cho đám thuộc hạ của mình nhanh chóng chuẩn bị đủ những thứ này đi , thời gian của ta có hạn , không thể ở lại đây quá lâu đâu !
Thái tử phủ , rất nhanh chóng đã chuẩn bị xong những đồ mà Cố Mạn Phi yêu cầu và mang vào trong phòng cho Thái tử điện hạ .
Hắc Hổ đích thân đốc thúc hạ nhân chuẩn bị đồ , những đồ được chọn đều là những thứ xếp loại thượng thượng phẩm .
Hắc Hồ có chút khó hiểu nên rất muốn ở lại xem... nhưng mà cái vị “ tiên sinh “ này người tuy không lớn mà tính khí thì thật quá khó chiều ... ra tay cứu người nhưng không cho phép ai được ở lại quan sát quá trình cứu người .
Hắc Hồ đã cố gắng nháy mắt ra tín hiệu cho thái tử , muốn Thái tử mở miệng yêu cầu một cận vệ thân cận như mình ở lại để giúp việc lặt vặt .
Nhưng mắt hắn nháy nháy liên tục như sắp muốn rơi cả ra ngoài rồi mà chủ tử của hắn cũng như là không nhìn thấy gì hết vậy , đuổi hắn như đuổi một chú gà con đi lạc ra khỏi phòng....
Hắc Hồ thầm than khổ , chủ từ trước giờ anh minh là vậy , giờ sao lại hồ đồ vậy chứ ?
Hắc Hồ không yên tâm nên đành đứng đợi ngay phía bên ngoài khung cửa sổ , đôi tai dựng lên nghe ngóng tình hình , không bỏ qua bất kì một chút động tĩnh nào , chỉ cần phát hiện ra điều gì hơi bất thường là sẽ lập tức lao vào cứu người .
Từ trong phòng vọng ra tiếng hai người họ nói chuyện .
- Cách này sẽ hơi đau một chút , lát nữa nếu như quá đau, không thể nhịn được thì điện hạ hãy cắn vào miếng vải này .
- Không cần ! Bản cung chịu được !
Hắc Hồ lắc lắc đầu , thái tử điện hạ vốn từ nhỏ đã lăn lộn trong huyết hỏa, có bị thương bị đau nặng tới đâu thì cũng có thể vờ như không có hề hấn gì , lúc trị thương dù đau đớn đến đâu thì cũng rên la dù chỉ một tiếng , thậm chí đến cả một cái nhíu mày cũng không hề có , điện hạ chính là một trang nam tử hán đại trượng phu thật sự .
- Cởi áo ra !
Trong phòng lại vang lên tiếng nói ngắn gọn , dứt khoát của vị
“ tiên sinh “....