Độc Phi

Chương 25: Chương 25: Cầu thánh chỉ ra kỳ đính hôn




Edit: preiya

Sau khi Thế Tông nghe Thượng Quan Dũng cầu ân điển, trong đầu lại xuất hiện bóng dáng An Cẩm Tú, hậu cung đế vương không thiếu giai nhân xinh đẹp như hoa, chỉ là mỹ nhân khuynh thành như An Cẩm Tú lại không nhiều lắm. Thế Tông lại nhìn Thượng Quan Dũng trước mặt, tướng quân võ khí hơn người, vốn mỹ nhân xứng anh hùng là hôn sự tốt, chỉ là Thế Tông thấy tiếc thay An Cẩm Tú, mỹ nhân như vậy phải có đại ân sủng mới phải. Thật sự tiếc thay cho mỹ mạo bậc ấy, Thế Tông thầm thở dài.

Thượng Quan Dũng đợi lâu không thấy Thế Tông nói chuyện, đánh bạo nhìn Thế Tông.

Thê tử của thần không thể đoạt, Thế Tông lắc đầu một cái, nói với Thượng Quan Dũng: “Trẫm ân chuẩn, không cần chờ thêm một tháng, khanh tùy ý thành thân với Nhị tiểu thư nhà họ An là được.”

Có được những lời này của hoàng đế Thế Tông, Thượng Quan Dũng rất hài lòng, vội khấu tạ hoàng ân: “Thần tạ bệ hạ ân điển.”

“Lui đi.” Sau khi Thế Tông đồng ý với Thượng Quan Dũng, tâm trạng dường như cực kém, thấy đại nội thị vệ dắt tới ngựa sắt của mình thì nhảy lên yên ngựa, nói với chúng thần xung quanh: “Chuyện hôm nay thật sự đánh mất hào hứng của trẫm và chúng ai khanh, song cũng là danh dự của một tiểu thư nơi khuê phòng, chuyện hôm nay, sau này các khanh cũng đừng nhắc tới nữa.”

Văn võ ở trái phải Thế Tông vội vúi người chắp tay tâu: “Chúng thần tuân chỉ.”

Thế Tông giục ngựa rời đi, trước khi đi cũng chẳng ngó ngàng gì tới An Thái sư quỳ dưới đất.

An Thái sư quỳ dưới đất, cũng không tự đứng lên, sau đó để hai hạ nhân đỡ dậy. Sau khi về phủ, An Thái sư hít sâu một hơi, giọng run rẩy dặn dò hạ nhân: “Đóng cửa phủ lại cho ta!”

Hôm nay trời không đen nhưng cửa phủ An gia lại đóng, khiến cho người qua lại tới tới lui lui nghi luận sôi nổi, trước phủ đông như trẩy hộ, có bao giờ lại đóng cửa lớn sớm như vậy?

Lúc An Thái sư trở về Hương Viên, sóng lớn kèm lửa giận ngút trời trong bụng đã được ông ta đè ép, chuyện cũng đã xảy ra, ông ta nổi giận cũng chỉ để hạ nhân trong phủ xem náo nhiệt, chẳng có tác dụng gì.

“Lão... lão gia.” Tần thị thấy An Thái sư đi vào, vội đứng dậy.

“Hừ.” An Thái sư nặng nề hừ lạnh một tiếng.

Cái hừ này của An Thái sư làm An Cẩm Khúc muốn khóc cũng chẳng xong, trấn định không được bao lâu, nước mắt rơi xuống làm thay đổi toàn bộ trang điểm trên mặt.

“Phụ thân!” Trái lại An Nguyên Chí không sợ An Thái sư, từ nhỏ hắn đã bị lạnh nhạt, trong phủ này, trừ mẫu thân, giờ thêm An Cẩm Tú, An Nguyên Chí không cho rằng người họ An khác là người nhà mình, “việc này không phải lỗi của tỷ tỷ!” An Nguyên Chí nói với An Thái sư.

“Nguyên Chí, im miệng.” An Cẩm Tú kéo An Nguyên Chí, bản thân đứng trước người An Nguyên Chí, nàng còn chưa mưu tính tiền đồ tốt cho An Nguyên Chí, tuyệt không thể để đệ đệ làm phụ thân chán ghét rồi vứt bỏ. “Là lỗi của nhi nữ.” An Cẩm Tú nhận lỗi với An Thái sư: “Nhi nữ không biết hôm nay sẽ có khách quý tới nhà, nếu nhi nữ biết...”

“Con và Nguyên Chí đi đi.” An Thái sư phất tay với An Cẩm Tú, nói: “Đi gặp di nương.”

“Dạ, phụ thân.” An Cẩm Tú khom gối thi lễ với An Thái sư, lại khiếp đảm nhìn Tần thị.

“Đi đi.” An Thái sư lại phất tay với tỷ đệ An Cẩm Tú, “Chuyện ở đây các con không cần xen vào.”

“Nàng ta không cần xen vào?” Lúc này An Cẩm Khúc đã qua cơn thất kinh, không cần nhóm nha hoàn bà tử tiếp tục dìu, sau khi tự đứng lên từ mặt đất, lớn tiếng chất vấn An Thái sư: “Không phải tại nàng ta và An Nguyên Chí xông tới, chuyện hôm nay sao có thể xảy ra?”

“Câm miệng!” An Thái sư còn chưa tức giận, Tần thị đã quát An Cẩm Khúc.

“Phụ thân, mẫu thân, con và Nguyên Chí cáo lui trước.” An Cẩm Tú thừa lúc An Cẩm Khúc còn chưa trổ công phu miệng lưỡi, mang An Nguyên Chí lùi lại, rời khỏi Hương Viên. Cảnh một nhà ba người này đùa giỡn chắc chắn rất đặc sắc, chỉ là An Cẩm Tú cũng biết, màn kịch hay này, phụ thân nàng nhất định không hi vọng nhi nữ thứ xuất như nàng và An Nguyên Chí chứng kiến. Đích thứ khác biệt, tuy vẻ mặt phụ thân nàng đối với tỷ đệ họ xem như vui vẻ hòa nhã, nhưng khi cần bỏ qua tỷ đệ họ, cũng sẽ thực hiện không chớp mắt.

“Tỷ!” An Nguyên Chí vừa ra khỏi Hương Viên đã muốn nói chuyện với An Cẩm Tú.

“Đây không phải chỗ để nói chuyện.” An Cẩm Tú vội nhỏ giọng nhắc nhở: “Chúng ta trở về chỗ nương rồi nói, chân đệ như vậy còn đi dược không?”

An Nguyên Chí cảnh giác nhìn xung quanh, ngoại trừ Tử Uyên, hắn cũng không thấy có cái đuôi nào theo sau hắn và An Cẩm Tú.

“Đừng nhìn nữa.” An Cẩm Tú buồn cười nói: “Nếu để đệ thấy, họ còn là cái đuôi ư? Đệ còn chưa trả lời tỷ, chân còn đi được không?”

An Nguyên Chí lắc đầu, không tỏ vẻ gì nói: “Đây chỉ là một vết thương nhỏ, không sao đâu.”

Trên đường đi, bước chân An Nguyên Chí khập khiễng, xem ra lúc này chân rất đau đớn, nếu không phải tầm tuổi này tỷ đệ cũng phải chú ý lễ tiết, An Cẩm Tú thật muốn đỡ An Nguyên Chí đi hết đoạn đường này.

“Đệ thật sự không sao.” An Nguyên Chí thấy An Cẩm Tú nhíu mày lo lắng, nhảy nhảy trước mặt An Cẩm Tú để chứng minh bản thân không cậy mạnh, kết quả nhảy một cái động đến vết thương, đau đến mức An Nguyên Chí hít hà, nhăn răng.

“Đệ!” An Cẩm Tú đỡ An Nguyên Chí, “Đệ không muốn cái chân này nữa hả?!” Kể từ khi sống lại đến nay, là lần đầu tiên An Cẩm Tú sầm mặt với An Nguyên Chí.

Lúc này An Nguyên Chí cũng cảm thấy An Cẩm Tú ra vẻ với hắn, hắn có thể cảm nhận được tỷ tỷ này của mình đau lòng cho bản thân. Loại cảm giác này, đối với An Nguyên Chí mà nói, rất kì diệu, tuy Tú di nương quan tâm hắn, nhưng ngại gia quy An thị, rằng thiếp thất không thể nuôi dưỡng con cái, ngày thường, quan tâm Tú di nương có thể cho An Nguyên Chí thật ra ít càng thêm ít. An Nguyên Chí vẫn là lần đầu biết mùi vị được tỷ tỷ nhà mình quan tâm, trong lúc nhất thời, thiếu niên lang nho nhỏ nhìn An Cẩm Tú mà đỏ mặt.

“Đau lắm hả?” An Cẩm Tú thấy An Nguyên Chí như vậy, không nghĩ gì khác, chỉ nghĩ có phải thương tích của đệ đệ nặng thêm không.

An Nguyên Chí lui về sau một bước, nhẹ nhàng bỏ tay đang đỡ hắn của An Cẩm Tú ra, nói: “Chúng ta mau đi xem mẫu thân ra sao rồi.” Dứt lời, An Nguyên Chí lướt qua An Cẩm Tú, chân bước như vó ngựa phi. Cảm giác lạ lẫm lại kì dị, khiến An Nguyên Chí không được tự nhiên.

An Cẩm Tú mang theo Tử Uyên đi theo sau An Nguyên Chí, còn không ngừng nhắc nhở An Nguyên Chí: “Chân đệ có thương tích, đi chậm thôi!”

Bên này đôi tỷ đệ tình cảm sâu sắc, phía Hương Viên lại lạnh lẽo giống như ngày đông giá rét vào tháng Chạp.

An Thái sư ngồi im không nói hồi lâu, ngoắc tay để An Cẩm Khúc tới gần ông ta, cũng nói với hạ nhân trong nhà: “Các người đều lui ra hết đi.”

Bọn hạ nhân liên tục không ngừng lùi ra khỏi Hương Viên, chuyện nhà của gia chủ như thế này, họ phải ra dáng làm nô, cái gì không biết mới tốt.

“Lão gia.” Tần thị nhìn An Cẩm Khúc đi tới trước người An Thái sư, An Thái sư trong cơn giận dữ đánh An Cẩm Khúc, buồn buồn bã bã gọi An Thái sư một tiếng.

An Thái sư giương mắt nhìn Tần thị, trong mắt là sự thất vọng.

“Là thiếp thân không có năng lực dạy nữ nhi.” Tần thị bị An Thái sư nhìn như vậy, trong lòng càng hoảng.

An Thái sư cũng không để ý tới Tần thị nhận sai, cũng không động thủ đánh An Cẩm Khúc, nam tử An gia không đánh nữ nhân, huống chi người này vẫn là nữ nhi ông ta, An Thái sư chỉ nói với An Cẩm Khúc: “Ngươi là đích nữ An gia, vi phụ và mẫu thân đều sủng ngươi, chỉ là, vi phụ thật không ngờ, tính nết của ngươi lại tới nỗi này, chanh chua giống y như đàn bà nông thôn!”

Một câu “chanh chua giống y như đàn bà nông thôn” của An Thái sư này, Tần thị và An Cẩm Khúc đều không chịu được, An Cẩm Khúc hé miệng muốn kêu la với An Thái sư, song Tần thị nhanh hơn nàng ta một bước, trước khi An Cẩm Khúc nói lời xằng bậy đã dáng một cái tát lên mặt An Cẩm Khúc, mắng: “Ngươi còn có mặt mũi nói chuyện?! Uống phí tâm tư mấy năm nay của ta!”

An Cẩm Khúc bị một cái bạt tai này của Tần thị đánh cho đánh cho hồ đồ, tuy An tam tiểu thư là một người cương cường, nhưng từ nhỏ đến lớn thật ra chưa từng xước một cái móng tay, hôm nay Tần thị lại tát nàng ta một cái, An Cẩm Khúc ngoài kinh ngạc, cũng không khóc, chẳng ồn ào, chỉ bụm lấy bên mặt sưng lên do cái đánh của Tần thị, trừng mắt nhìn bà ta.

“Về Tú các của ngươi đi.” An Thái sư thở dài một hơi xong, nói với An Cẩm Khúc: “Không có lời của vi phụ, ngày sau ngươi không được rời Tú các một bước.”

Tức là, mình bị cấm túc? An Cẩm Khúc dậm chân, “Vì sao?” Nàng ta hỏi An Thái sư, nàng ta chịu phạt, An Cẩm Tú, An Nguyên Chí không phải nên cùng bị phạt sao, dựa vào cái gì chỉ phạt mình nàng ta? Chẳng lẽ chuyện hôm nay chỉ có mình nàng ta sai? Hơn nữa, người cầm thêu phẩm của An Cẩm Tú ra giả vờ, là mẫu thân nàng ta cơ mà?

“Về!” Đột nhiên giọng An Thái sư trở nên nghiêm khắc. Thái sư đương triều đều có uy nghi, chỉ là lúc đối mặt với đích nữ, An Thái sư chưa từng bày ra vẻ uy phong này, lúc này đây, rốt cuộc cũng không làm được từ phụ nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.