Thượng Quan Dũng đưa tay xuống dưới người An Cẩm Tú, ngón tay dính đầy dịch ẩm ướt, Thượng Quan tướng quân mới nếm được hương vị của con gái, lấy tay dò xét một loạt đóa hoa bí mật của An Cẩm Tú, chậm rãi phác họa, chỉ sợ bản thân không cẩn thận sẽ bỏ lỡ gì đó. Hai ngón tay đầy vết chai đảo qua hoa hạch, vui vẻ giống như chiếm được báu vật cho riêng mình, sau đó luyến tiếc không rời, vuốt ve hai miếng thịt non dù chẳng thấy rõ màu sắc của chúng.
“Đừng!” An Cẩm Tú giãy dụa nhưng vẫn không thoát, đột nhiên khẽ thốt, người dùng giằng định ngồi dậy, nhưng toàn thân lại run rẩy mềm oặt không xương.
Một lượng chất lỏng ẩm ướt trơn trượt lớn phun trên tay Thượng Quan Dũng, chàng trố mắt một lúc, sau khi phản ứng kịp, bật cười đầy đắc ý.
An Cẩm Tú trước tiên che kín mặt bằng hai tay, nam nhân này chỉ dùng hai ngón tay đã khiến mình trút thân, An Cẩm Tú tự giác mất mặt. Nghe thấy tiếng cười của Thượng Quan Dũng, An Cẩm Tú bỏ tay ra, oán trách nhìn anh chàng gây tội, cũng không ngờ cơ thể vẫn còn run nhẹ do dư âm, “thương bạc” của Thượng Quan tướng quân lại không để trí óc nàng bay xa, nhanh chóng tiến vào sâu trong sơn cốc, An Cẩm Tú sợ hãi kêu liên tiếp, lại bị Thượng Quan Dũng dẫn vào những vòng xoáy hoan ái khác.
Đối với Thượng Quan Dũng, cả thiên hạ chỉ còn cái giường đang nằm và cô gái dưới người, hung hăng chiếm giữ nàng, chinh phạt nàng, đó là suy nghĩ duy nhất trong đầu Thượng Quan Dũng.
Tiếng rên rỉ khe khẽ vỡ vụn xen lẫn thở dốc dồn dập, tiếng nước vang lên do va chạm khiến người ta đỏ mặt, tất cả quyện lên một sắc màu tươu đẹp cho đêm động phòng hoa chúc giữa hè tháng bảy.
Trong tiền sảnh, tuy nam chủ nhân trong nhà vội vàng làm việc đại sự bỏ qua nơi đây, nhưng tiệc rượu vẫn tiếp tục, ngay cả An Nguyên Chí cũng ở lại chưa rời đi.
Rạng sáng, sau vài tiếng sấm rền vang, trời bắt đầu đổ mưa, hạt mưa càng lúc càng lớn, cơn mưa nhỏ hóa thành một trận mưa lớn, diệt sạch khí nóng còn lưu lại trong kinh đô những ngày trước.
“Chờ mãi cũng mưa!” Có huynh đệ trong quân tham gia tiệc cưới của Thượng Quan Dũng phấn chấn nói: “Lại nóng nữa, lão tử cũng phát bệnh!”
An Nguyên Chí cười nói: “Vậy xem ra nay là một ngày đẹp rồi?”
“Ngày hôm qua, lẫn hôm nay đều là ngày lành hết!” Võ quan nọ thân thiết vỗ vai An Nguyên Chí: “Ngày Thượng Quan đại ca thành thân, sao có thể không phải ngày tốt chứ?”
Ở trạm dịch ngoài kinh thành, một con ngựa cao khỏe vọt tới dưới cửa thành Bắc, quan báo tin truyền lệnh dừng ngựa xuống cửa gào to: “Bạch Ngọc quan có cấp báo, mau mở cửa thành!”
Tướng quân trực trên tường thành nghe thấy là tin khẩn từ Bạch Ngọc quan, vội ra lệnh cho kẻ dưới: “Mở cửa thành!”
Quan truyền tin ra roi đánh ngựa phi vào, chạy như điên về phía cung điện vàng son.
Tướng quân và nhóm lính gác đều thấp thỏm trong lòng, Bạch Ngọc quan là “cửa nhà” phía Bắc của Kỳ Thuận, biên quan đã có chiến sự ư?
Hôm nay Thế Tông không triệu phi tần thị tẩm, chỉ ngủ một mình trong Ngự Thư Phòng, trong cơn mơ mơ hồ, tất cả đều có sự xuất hiện của con gái An gia hôm nay xuất giá, cô gái nhỏ này khiến giấc mơ này của ông ta chẳng yên ổn chút nào.
Cát Lợi gấp gáp tới trước giường rồng, gọi Thế Tông đang ngủ cách một bức màn: “Thánh thượng, có cấp báo từ biên quan gửi về ạ.”
“Gọi y vào điện.” Trên giường rồng vang lên giọng nói âm trầm của Thế Tông.
Quan truyền tin theo Cát Lợi vào Ngự Thư Phòng, cúi đầu quỳ trên đất, dâng thư lên quá đỉnh đầu. Cát Lợi bước tới cầm thư tín của Tướng quân trên tay quan truyền tin, trình lên án thư của Thế Tông.
Ông ta nhanh chóng đọc xong bức thư, trong thư có nói: Mười vạn đại quân của Bắc Quyết sắp đến Bạch Ngọc quan, đại tướng quân Dương Duệ - tướng lĩnh trấn thủ Bạch Ngọc quan gửi bức văn thư khẩn này, xin triều đình tăng binh đến Bạch Ngọc quan.
“Lúc khanh đi, chiến sự ở Bạch Ngọc quan như thế nào?” Thế Tông buông quân báo, liền hỏi quan truyền tin đến từ Bạch Ngọc quan.
Quan truyền tin đáp: “Khởi bẩm thánh thượng, Dương đại tướng quân đã phòng thủ chắc chắn, không xuất trận, giờ chỉ chờ viện quan triều đình tới đó, cùng ra quan đón địch.”
“Ừ.” Thế Tông ừ một tiếng, nói với quan truyền tin: “Khanh ngay lập tức về Bạch Ngọc quan, nói cho Dương Duệ, viện quân triều đình sẽ đến sau, bảo tướng quân kiên trì thêm mấy ngày nữa.”
Quan truyền tin nhận chỉ, lui về sau rồi ra ngoài.
Thế Tông lại ra lệnh cho Cát Lợi: “Đi truyền An Thư Giới, Chu Hiếu, người của Binh bộ, Hộ bộ, và vài vị đại tướng trong kinh tới.”
Cát Lợi nhận chỉ, sau khi rời khỏi Ngự Thư Phòng, liền thong dong xuất cung truyền chỉ.
Thế Tông lấy danh sách tướng quân có trong kinh từ trên chồng công văn được xếp trên thư án, binh phái đi Bạch Ngọc quan lần này, không thể điều động quân đội trong kinh đo, chỉ có thể điều binh từ các châu phủ, nhưng phải có vài vị tướng quân trong kinh đi theo. Thế Tông cân nhắc để tránh sơ xuất, bất chợt gạch vài nét bút lên tên trong danh sách, sau khi lật chuyển mấy tờ, ông ta đã thấy tên của Thượng Quan Dũng.
Thượng Quan Dũng mới thành thân, theo lí không nên phái đi xuất chinh, nhưng nhớ tới nhi nữ họ An quấy phá mình, sau khi do dự một chút, ông ta vẫn gạch thật đậm dưới tên Thượng Quan Dũng.
Nửa canh giờ sau, An Thái sư, tướng quân họ Chu, hai vị thượng thư của Binh bộ, Hộ bộ và mấy vị đại tướng trong kinh suốt đêm tiến cung, đồng loạt đứng sau ngự án của ông ta. Sau khi tuyên đọc văn kiện khẩn cấp của Dương Duệ, chúng thần đều nhìn về phía Thế Tông.
“Binh bộ điều binh, Hộ bộ ra quân nhu.” Thế Tông ném danh sách tướng quân vào tay Chu Nghi, nói: “Trẫm phong khanh làm Nguyên soái đội quân lần này, tướng quân theo khanh trẫm đã lên danh sách sơ qua, Chu khanh, hi vọng khanh không khiến trẫm thất vọng.”
Tay Chu Nghi cầm danh sách, quỳ xuống dập đầu với Thế Tông, “Mạt tướng nhất định không làm nhục mệnh thánh, nhất định sẽ quét sạch Bắc Quyết đến được mà không về được!”
“Bình thân,“ Thế Tông nói: “Ngày mai khanh hãy rời kinh tới Dung Châu, trẫm đã lệnh các châu phủ điều động binh lính tới Dung châu tập hợp.”
Thế Tông thân là hoàng đế, tự sắp xếp quân đội, các tướng lĩnh trong Ngự Thư Phòng cũng không có ý kiến gì khác.
Chu Nghi cầm danh sách rời khỏi Ngự Thư Phòng, ông không thể tham dự cuộc thảo luận điều động đại quân hay quân nhu của vua tôi nữa, Thế Tông bảo ông ngày mai rời kinh, vì vậy ông phải thức đêm chuẩn bị hành lí, còn phải báo cho người có tên trong danh sách để chuẩn bị sáng mai rời kinh.
Sau khi hồi phủ, Chu Nghi ngay lập tức chỉ thị thân binh của mình đến nhà những người có tên trong danh sách.
“Đại tướng quân.” Một trong những phụ tá thân tín của Chu Nghi xem xong, đột nhiên chỉ vào danh sách nói với Chu Nghi: “Lần này Thượng Quan Dũng cũng phải xuất chinh ư? Không phải hôm qua hắn vừa thành gia lập thất sao?”
Chu Nghi sửng sốt, cầm danh sách xem lại, đúng thật là tên Thượng Quan Dũng bị Thế Tông gạch ở dưới.
“Có phải Thánh thượng lỡ bút không ạ? Hay là ngài quên mất chuyện thành thân của Thượng Quan Dũng?” Một phụ tá thân tin khác nói ra suy đoán của mình.
Chu Nghi lắc lắc đầu, “Chuyện phái binh ra trận như thế này, sao thánh thượng có thể lỡ bút chứ?”
“Thượng Quan Dũng lấy nữ nhi của thái sư...” Có phụ tá nói: “Hôm qua phu thê họ còn khấu tạ hoàng ân trước cửa cung, thánh thượng ắt sẽ không quên hôn sự của Thượng Quan Dũng.”
Chu Nghi đóng danh sách lại, cười nhẹ một tiếng, đáp: “Lập quân công mới là chính đồ của người theo quân, thánh thượng đang cho nữ tế của Thái sư một cơ hội.” Nghĩ đến An Thái sư đang ở Ngự Thư Phòng, Chu Nghi hạ giọng, thì thầm với thân tín của mình: “Chắc chắn lần này Thái sư đã ra không ít sức.”
Mấy vị phụ tá không nhiều lời bàn tán nữa.
Chu Nghi xem danh sách rồi lại nói: “Mưu cầu phú quý trên sa trường, liệu Thượng Quan Vệ Triều này có đủ bản lĩnh hay không đây.”
Người trong phòng đều mang tính toán riêng, tất cả đều nghĩ xem Chu đại tướng quân nghĩ gì về Thượng Quan Dũng.
Chu Nghi giao danh sách lại cho thân binh, cố ý dặn dò: “Đêm nay là đêm động phòng hoa chúc của Thượng Quan tướng quân, hửng đông rồi hẵng đến Thượng Quan phủ báo tin.”
Thân binh nhận lệnh, cầm danh sách lui ra ngoài.
Lúc ấy, chân trời bỗng rền vang tiếng sấm, không biết đã nhiễu loạn bao nhiêu giấc mộng đẹp của người trong chốn kinh đô đông đúc.
An Cẩm Tú đã sớm mê mang ngủ mặc người nằm trên càn quấy, mà Thượng Quan Dũng lại chẳng quan tâm đến tiếng sấm, kiều thê dưới người đã ngủ không biết trời trăng, chỉ có cơ thể vẫn đang đổ mồ hôi như mưa xối, Thượng Quan Dũng cần mẫn cày cấy trồng trọt, chàng chỉ muốn khảm cơ thể ấy vào trong xương cốt, vĩnh viễn không tách rời.
Sau khi ra vào với tốc độ nhanh, Thượng Quan Dũng gầm nhẹ một tiếng, trút toàn bộ vào trong người An Cẩm Tú, giờ chàng mới ngắm khuôn mặt say ngủ của thê tử. Khuôn mặt ướt nhẹp mồ hôi, còn chẳng lớn hơn bàn tay chàng, làn tóc đen rối tung, xõa ra bốn phía, có một ít dán lên má nàng, son phấn sớm đã bị mồ hôi rửa trôi, chỉ còn mặt mộc, nhưng cũng đủ để khiến tim chàng đập nhanh, xao xuyến. Huynh đệ cùng tuổi, ai nấy đã sớm làm phụ thân, Thượng Quan Dũng từng cho rằng mình mang số mệnh cô độc, nhưng giờ, ngắm An Cẩm Tú dưới người, chàng nghĩ có lẽ mình đang chờ cô gái nhỏ ấy trưởng thành, cho nên trước đó mới không cầu được nhân duyên.
“Ta sẽ đối xử với nàng thật tốt.” Thượng Quan Dũng nhẹ giọng hứa hẹn bên tai An Cẩm Tú.
An Cẩm Tú đang mơ màng đột nhiên giương môi, lộ ra nụ cười tươi tắn, giống như nghe thấy lời hứa hẹn của chàng.
Nhìn trời đã tờ mờ sáng, Thượng Quan Dũng cũng không định dậy ngay, cứ thế nhắm mắt lại, cũng chẳng rời khỏi người của nàng, An Cẩm Tú cứ ngủ say trong khi bao bọc “thương bạc” của chàng như thế.
Rạng sáng, thân binh của Chu Nghi tiến vào tiền sảnh vẫn còn đang chơi đùa ầm ĩ của Thượng Quan gia.
Thượng Quan Dũng và An Cẩm Tú bị tiếng đập cửa làm thức giấc, đã nghe thấy người ngoài cửa cao giọng nói: “Thượng Quan đại ca dậy mau, Bạch Ngọc quan có chiến sự, chúng ta phải theo Chu đại tướng quân xuất chinh, hôm nay đi ngay đấy!”
Thượng Quan Dũng đang ngái ngủ bị bốn chữ chiến sự, xuất chinh làm bừng tỉnh, gần như là vọt từ trên giường xuống.
Sau khi vật trong người rời đi, An Cẩm Tú cảm giác dưới thân trào ra một lượng lớn dịch nhầy như vỡ đê, nhưng giờ phút này nàng chẳng còn để ý tới gì là ngượng ngùng nữa, trong đầu nàng chỉ còn những nghi vấn: Thượng Quan Dũng phải xuất chinh ngay ư? Vào ngày đầu tiên sau khi thành thân?
Thượng Quan Dũng vội vội vàng vàng mặc xiêm y rồi ra khỏi phòng, chỉ chốc lát sau, chàng trở lại, áy náy đứng bên giường nói với An Cẩm Tú: “Cẩm Tú, Thánh thượng điểm danh ta xuất chinh, ta... ta... ta phải đi... đi Bạch Ngọc quan.”
“Người Bắc Quyết lại đánh tới ư?” An Cẩm Tú hỏi.
Thượng Quan Dũng gật gật đầu, nói: “Lũ người Bắc Quyết đó lại xâm phạm biên giới nước ta.”
An Cẩm Tú ngồi trên giường, lấy khăn trải giường màu hồng lau qua cơ thể, mặc y phục, mặc chân mình như muốn nhũn ra, xuống giường, nói với Thượng Quan Dũng: “Để thiếp đi chuẩn bị hành lí cho chàng.”
“Nàng tắm đi.” Thượng Quan Dũng ngăn cản An Cẩm Tú: “Tự ta thu dọn cũng được.”
An Cẩm Tú lại chạy ra cửa, mở cửa gọi với vào nhà kề trong viện: “Nha đầu Tử Uyên đã dậy chưa? Mau mang nước ấm cho tướng quân rửa mặt.”
Tử Uyên ở nhà kề đáp “Dạ”, chỉ chốc lát sau, tất tật đồ dùng đã được mang đến.