Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết
Thế Tông không hỏi vấn đề của Thượng Quan Dũng nữa, chỉ nói với chàng rằng: “Chuyện ở Phượng Châu đã được giải quyết, ngươi mau chóng trở về với quân của Chu Nghi đi.”
Thượng Quan Dũng chắp tay với Thế Tông, nói: “Thánh thượng, tang sự trong nhà mạt tướng còn chưa được tiến hành, hiện giờ mạt tướng đã về kinh, nhưng cũng không muốn gây thêm phiền toái cho Thái sư, thần định sẽ ở lại kinh đô mấy ngày, xin Thánh thượng ân chuẩn.”
Lời thỉnh cầu hợp tình hợp lý như vậy, chiến sự ở Phượng Châu đã kết thúc. Nơi cửa ải Bạch Ngọc ấy, đại tướng quân Dương Duệ cũng đã báo lên triều đình, đại quân Bắc Quyết rút lui, nhưng Thế Tông lại muốn lấy lý do quốc sự làm trọng, đuổi Thượng Quan Dũng đi thật xa, vậy mà bỗng chốc chẳng tìm được một cái cớ nào hay. “Vậy ngươi ở lại kinh thành lo tang sự trong nhà đi.” Thế Tông đành phải nói với Thượng Quan Dũng: “Vụ án lửa lớn ở ngõ hẻm Thành Nam, trẫm đã lệnh cho Đại Lý Tự tra rõ, không lâu sâu, trẫm sẽ cho ngươi một câu trả lời thỏa đáng.”
Thượng Quan Dũng quỳ xuống tạ ơn.
“Ngươi lui ra đi.” Thế Tông vẫy tay bảo Thượng Quan Dũng lui ra.
Thượng Quan Dũng cúi đầu rời khỏi Ngự Thư phòng.
Ở bên ngoài Ngự Thư phòng, lúc Thượng Quan Dũng rời khỏi nơi ấy, An Thái sư bỗng xoay người lại, khi ngẩng đầu lên, ánh mắt hai người nhìn thẳng vào nhau.
Trước mặt các đại thần, Thượng Quan Dũng vẫn quỳ trên đất, cúi người làm lễ với An Thái sư. Tuy rằng An Cẩm Tú đã “chết”, nhưng bọn họ vẫn còn quan hệ nhạc phụ - hiền tế, Thượng Quan Dũng không thể bỏ lễ này.
An Thái Sư chịu lễ của Thượng Quan Dũng, trong lòng ông vừa xấu hổ vừa giận dữ, hận không thể tìm một cái hang để chui vào đó ẩn thân.
“Ai quỳ ở ngoài thì lập tức lăn vào đây cho trẫm!” Lúc này, giọng nói của Thế Tông bỗng truyền ra từ Ngự Thư phòng.
Vài người và An Thái sư đứng dậy khỏi mặt đất, bước nhanh vào Ngự Thư phòng.
Thượng Quan Dũng nhìn ông khom lưng đi vào trong, chẳng biết có phải vì lúc ấy An Thái sư đột ngột già đi hay không, chàng không thể nào hận ông được.
“Tướng quân, nô tài đưa ngài xuất cung nha.” Đúng lúc này, Cát Lợi bước tới, nói nhẹ nhàng với Thượng Quan Dũng.
Thượng Quan Dũng trông thấy Cát Lợi và y phục thái giám của hắn không giống với những thái giám khác ở Ngự Thư phòng, lường trước được gã này là Thái giám quản sự: “Không cần đâu.” Chàng nói với Cát Lợi rằng: “Ta tự rời cung là được rồi, đa tạ công công.”
Cát Lợi vội cười nói: “Nô tài không dám, vậy để nô tài sai người đưa Tướng quân rời cung nhé.”
Một tên thái giám nhỏ chạy lên, đứng lại trước mặt Thượng Quan Dũng, mời chàng đi theo hắn ta.
Thượng Quan Dũng đang định cất bước thì thấy từ trên bậc thang của đài cao, có một thị vệ khẽ kêu lên: “Lâm đại nhân.”
Thượng Quan Dũng nhìn về phía người được tên thị vệ kia kêu là Lâm đại nhân, tuổi khoảng chừng bốn mươi, mặc dù dung mạo bình thường nhưng khí chất quanh người ngay thẳng, trên mu bàn tay nổi đầy gân xanh, khớp ngón tay thô to, vừa thấy đã biết là người có võ nghệ rất cao.
Cát Lợi ở bên cạnh thấy Thượng Quan Dũng nhìn chằm chằm vào người mới tới, hắn vội nói nhỏ với chàng: “Ngài ấy là Phó Thống lĩnh của Đại nội Thị vệ - Lâm Chương, Lâm đại nhân.”
Cái tên Lâm Chương này lọt vào tai Thượng Quan Dũng, dường như trong khoảnh khắc chàng lập tức đỏ mắt. Hai tay chàng nắm chặt thành nắm đấm, kẻ thù tiêu diệt nhà Thượng Quan chỉ cách chàng có vài bước xa xa, chàng phải làm sao bây giờ?
Lâm Chương bước lên bậc thang thì cũng nhìn thấy Thượng Quan Dũng, lúc này lại thấy sắc mặt Thượng Quan Dũng nhìn mình rất khó coi, hắn lại cười với chàng, đi tới trước mặt chàng và nói: “Ngươi là Thượng Quan Vệ Triều phải không?”
Lâm Chương là Võ quan Chính tam phẩm, Thượng Quan Dũng chỉ là Tòng ngũ phẩm, thân phận giữa hai người chênh lệch rất lớn, Thượng Quan Dũng cúi đầu và nói: “Mạt tướng đúng là Thượng Quan Vệ Triều.”
“Chuyện trong nhà ngươi, ta đã biết rõ.” Lâm Chương vừa quan sát vẻ mặt Thượng Quan Dũng vừa nói: “Người chết không thể sống lại, nên thuận theo kìm nén bi thương.”
Thượng Quan Dũng nói: “Ban nãy Thánh thượng đã nói lời an ủi với mạt tướng, mạt tướng nhất thời khổ sở, đã để đại nhân chê cười rồi.”
“Thánh thượng luôn luôn nhân đức.” Lâm Chương nói: “Thượng Quan Tướng quân, kế tiếp ngươi muốn về lại trong quân hay vẫn ở kinh thành?”
Thượng Quan Dũng nói: “Mạt tướng được Thánh thượng ân chuẩn cho phép ở lại kinh thành để tiến hành tang sự trong nhà, mạt tướng đa tạ đại nhân quan tâm.”
“Ta tên Lâm Chương.”
“Lâm đại nhân.” Thượng Quan Dũng hơi khom lưng, cúi người làm lễ với Lâm Chương.
Lâm Chương nhìn kỹ vẻ mặt Thượng Quan Dũng, thấy nét mặt gã võ phu này bi thương xen lẫn phẫn nộ, người trong nhà đã chết, đến bây giờ nguyên nhân chết còn chưa rõ, trong lúc này Thượng Quan Dũng phẫn nộ, về tình cũng có thể tha thứ. Lâm Chương nhích người sang một bên, nhường đường cho Thượng Quan Dũng, nói: “Ngươi đi đi.”
Thượng Quan Dũng đi ngang qua người Lâm Chương, bước chân trầm ổn, sống lưng vẫn rất thẳng tắp như trước.
Cát Lợi vội liếc mắt một cái với tên thái giám nhỏ dẫn đường cho Thượng Quan Dũng, nói: “Ngươi còn đứng đấy mất hồn à?”
Tên thái giám nhỏ vội bước ba bước thành hai bước, chạy tới phía trước để dẫn đường cho Thượng Quan Dũng.
Lâm Chương nhìn Thượng Quan Dũng bước xuống khỏi bậc thang bằng ngọc, sau đó mới hỏi Cát Lợi: “Sao hắn có thể tiến cung vậy?”
Cát Lợi vội đáp lại bằng khuôn mặt tươi cười với Lâm Chương: “Thưa Lâm đại nhân, là Thánh thượng gọi ngài ấy vào cung.”
Lâm Chương lại nhìn cánh cửa Ngự Thư phòng đang đóng chặt.
Cát Lợi nói: “Thái sư và vài vị Thượng thư đại nhân đang ở bên trong.”
Lâm Chương vẫn đứng đó chứ không đi.
Cát Lợi vội nói tiếp: “Hôm nay Thánh thượng nổi lửa giận dữ, nô tài cũng không biết là vì chuyện gì.”
Tay của Lâm Chương đụng vào tay Cát Lợi một cái, sau đó đi ra đằng sau đài cao ở phía Ngự Thư phòng, dáng vẻ giống như đang xem xét thị vệ trực ở nơi này.
Cát Lợi nắm chặt hai tờ ngân phiếu trong tay, lúc dừng lại trước cửa Ngự thư phòng, hắn ta nhanh chóng nhét hai tờ ngân phiếu ấy vào đai lưng.
Sau khi ra khỏi cửa cung, Thượng Quan Dũng lên ngựa, đi về phía ngõ cũ Thành Nam, đứng trước đống đổ nát của nhà Thượng Quan khoảng một canh giờ, sau đó lên ngựa đến An phủ, túc trực bên linh cữu của người nhà.
Sau khi tới An phủ, người đi theo Thượng Quan Dũng không thể vào trong được, chỉ có thể ở ngoài và canh giữ mấy cánh cửa An phủ.
Thượng Quan Dũng canh giữ trong linh đường đến giữa trưa, quản gia An phủ đưa cơm trưa đến cho chàng, chàng ăn bữa cơm này chưa được mấy miếng, An Nguyên Chí đã dẫn Viên Nghĩa và Viên Uy đến.
Lúc này, không ai trong An phủ dám cản đường An Nguyên Chí, ngay cả Đại thiếu gia mà Ngũ thiếu gia cũng dám giết thì còn ai dám vô cớ chọc vào?
Sau khi bước vào linh đường, An Nguyên Chí lập tức nói với quản gia: “Ngươi đi ra ngoài, nơi này không cần đến ngươi.”
Quản gia dẫn hạ nhân đi, chạy tới hậu đường để báo tin cho lão thái quân.
“Ngoài cửa có người đi theo ta.” Thượng Quan Dung đợi bọn hạ nhân của An phủ đi rồi, chàng liền buông bát đũa, nói với ba người An Nguyên Chí (Viên Nghĩa và Viên Uy, cách nói tắt).
“Sao huynh lại trở về?” An Nguyên Chí hỏi Thượng Quan Dũng.
“Ta tiến cung diện thánh, sau khi rời khỏi thì có thêm sáu người đi theo.”
Lúc này, An Nguyên Chí không tài nào nhìn thẳng vào Thượng Quan Dũng được, ánh mắt hắn trốn tránh, nói: “Do đó huynh mới trốn đến chỗ này ư?”
Thượng Quan Dũng gật đầu nói: “Bọn họ vẫn chưa vào An phủ.”
“Là sáu người kia ư?” Viên Uy hỏi: “Chúng ta đi ra ngoài, giải quyết hết sáu tên đó nhé?”
Viên Nghĩa trợn mắt nhìn Viên Uy rồi liếc một cái, nói: “Giết người trên đường cái à?”
Lần này, An Nguyên Chí không thể la đánh la giết nữa, đành nói: “Bây giờ chúng ta còn có thể quậy cho lớn chuyện sao?”
Viên Uy và Viên Nghĩa đều nhìn chằm chằm An Nguyên Chí, đồng thời hiểu được, bây giờ có khả năng Hoàng đế đang lo tìm cớ để giết Thượng Quan Dũng chăng? Bọn họ giết người ngay trên đường, nếu như bị kẻ khác phát hiện, chẳng phải bọn họ cũng vừa vặn để Hoàng đế mang đao ra giết mình à? “Chuyện này...” Viên Uy khó xử sờ sờ mũi, hỏi: “Chúng ta phải làm sao bây giờ?”
An Nguyên Chí nói: “Đợi trời tối rồi đi thôi, bây giờ tỷ phu mặc y phục của hạ nhân An phủ rồi ra ngoài sẽ không bị người ta chú ý.”
Thượng Quan Dụng lại không đợi được, hỏi An Nguyên Chí: “Khi nào An phủ sẽ có người ra ngoài?”
An Nguyên Chí sống ở An phủ, mãi cho tới bây giờ hắn vẫn chưa hề quản quá nhiều chuyện, câu hỏi này của Thượng Quan Dũng thật sự làm hắn không tài nào trả lời đúng được.
Viên Nghĩa nói: “Ta vào trong phủ xem thử.”
Thượng Quan Dũng vẫy tay với Viên Nghĩa: “Hẳn là cửa của An phủ đều bị theo dõi rồi.”
An Nguyên Chí ngồi ở linh đường, ngây ngốc một hồi, đột nhiên đứng dậy nói với Thượng Quan Dũng: “Đệ đi tìm một người, tỷ phu chờ đệ một chút.”
An Nguyên Chí chạy đi rồi, quản gia đưa cơm trưa cho Thượng Quan Dũng lại chạy đến.
Thượng Quan Dũng lập tức hỏi quản gia: “Lão thái thái muốn gặp Nguyên Chí ư?”
Quản gia vội lắc đầu, nói: “Lão thái quân nói hãy để Ngũ thiếu gia canh giữ ở linh đường, đừng tới hậu đường.”
Ba người Thượng Quan Dũng đều không còn lời nào để nói, lão thái quân không muốn gặp An Nguyên Chí, An Nguyên Chí cũng chẳng chuẩn bị để đi thỉnh an lão tổ tông đấy. Thiếu gia này và người của An gia đúng là “cùng nhìn lại mà cùng chán ghét”, tốt nhất cả đời không qua lại với nhau nữa.
Quản gia thấy An Nguyên Chí không ở trong linh đường, trong lòng âm thầm niệm một câu Bồ Tát phù hộ, sau khi nói xong thì ông ta vội vàng đi khỏi, sợ gặp phải An Nguyên Chí.
Quản gia kia đi không bao lâu, An Nguyên Chí đã dẫn một hộ viện (người bảo vệ sân viện) của An phủ tới.
Ba người trong linh đường vừa thấy dáng người của hộ viện này và Thượng Quan Dũng không khác nhau lắm, họ đã biết An Nguyên Chí muốn làm gì rồi.
Viên Nghĩa nói: “Chủ ý này của thiếu gia không tệ.”
An Nguyên Chí cũng nhân đó giới thiệu hộ viện để ba người còn lại biết: “Đây là một trong những sư phụ của ta, Đặng Tranh Cảnh.”
Thượng Quan Dũng nghe An Nguyên Chí nói vị Đặng hộ viện này là sư phụ hắn, chàng vội đứng dậy chào Đặng Tranh Cảnh.
Đặng Tranh Cảnh vội xua tay với Thượng Quan Dũng và nói: “Ngũ thiếu gia đùa đấy, tiểu nhân chỉ cầm đao thương khoa tay múa chân với Ngũ thiếu gia thôi, tiểu nhân nào dám làm sư phụ của thiếu gia?”
An Nguyên Chí vô cùng lo lắng, nói: “Hiện tại không phải lúc để chúng ta nói những lời này, Đặng sư phụ, lần này người phải giúp chúng ta.”
Đặng Tranh Cảnh cũng không phải người nói nhiều, y lập tức quay đầu, chuyển một bộ y phục của mình cho Thượng Quan Dũng, nói: “Vóc người của Tướng quân và tiểu nhân xấp xỉ nhau, người chịu thiệt một chút, mặc y phục của tiểu nhân đi.”
An Nguyên Chí lại thúc giục Thượng Quan Dũng, nói: “Tỷ phu huynh đừng ngẩn ra nữa, mau mặc y phục mà Đặng sư phụ đưa cho huynh đi, không phải huynh vội vã muốn ra khỏi phủ sao? Vậy thì nhanh một chút đi.”
Kẻ canh giữ ở cửa hông bên trái của An phủ, thấy một người đi ra khỏi cửa nhỏ, tuy rằng trên đầu người này đội mũ có viền rộng, che hơn nửa mặt, nhưng những kẻ theo dõi đều nhận ra dáng người và y phục trên thân hình của người này, người này chính là Thượng Quan Dũng. Đợi cho Đặng Tranh Cảnh mặc y phục Thượng Quan Dũng đã đi ra ngoài hơn trăm bước, hai kẻ theo dõi mới một trước một sau đi theo.
Bên trong cửa, An Nguyên Chí nói với Thượng Quan Dũng: “Người đã đi rồi, tỷ phu huynh đi mau.”
Thượng Quan Dũng lo lắng cho An Nguyên Chí: “Đệ ở lại An phủ, đừng nên gây náo loạn nữa.”
An Nguyên Chí gật đầu trước rồi mới nói: “Chỉ cần bọn họ không chọc vào đệ là được.”
Thượng Quan Dũng bất đắc dĩ lắc đầu, đi ra khỏi An phủ.
Thấy tỷ phu đi ra ngoài khoảng trăm bước, An Nguyên Chí mới nói với Viên Nghĩa đang đứng bên cạnh: “Ngươi đi giúp huynh ấy đi, ở đây có ta và Viên Uy canh giữ, nhất định không để người của An phủ phát hiện hai người biến mất.”
Viên Nghĩa đồng ý, lập tức ra ngoài.
“Viên Nghĩa.” An Nguyên Chí bỗng giữ Viên Nghĩa lại, nói: “Tỷ tỷ và tỷ phu ta, họ không thể gặp chuyện được.”
“Cho dù có phải bỏ lại cái mạng này ta cũng sẽ giúp bọn họ.” Viên Nghĩa cho An Nguyên Chí một khuôn mặt tươi cười, thân hình hắn linh hoạt, lách khỏi cửa hông An phủ đi ra ngoài.
An Nguyên Chí và Viên Uy đứng ở cửa, trông thấy Viên Nghĩa biến mất sau đám người, họ mới quay đầu trở lại linh đường.
Viên Uy lập tức hỏi thăm An Nguyên Chí: “Thiếu gia, vì sao không thấy người của An phủ ở chỗ này vậy?”
Giọng nói của An Nguyên Chí rất lạnh: “Chỗ này là chỗ mà nô tài của An phủ phạm sai sẽ bị trục xuất khỏi cửa, ngày thường không có ai qua lại.”
Viên Uy nói: “Người của quý phủ phạm sai mà cũng bị đuổi ra ư?”
An Nguyên Chí quay đầu liếc mắt với Viên Uy một cái, nói: “Nô tài của An phủ, chỉ có chết mới bị trục xuất khỏi phủ.”