Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết
Bạch Thừa Trạch trở về thư phòng của mình. Trà thơm trên bàn đã sớm trở nên không nóng không lạnh, hơn nữa còn có mấy món bánh với hương vị mát lành mà hắn thích ăn. Bạch Thừa Trạch cố giữ bình tĩnh, uống một ngụm trà thơm. Lần thứ ba phải chịu nỗi đau mất con, hắn nhắm mắt dựa lưng vào ghế, tưởng nhớ Bạch Kha một chút. Trong ấn tượng của hắn, tiểu nhi tử này chỉ là một con búp bê bằng sứ ốm yếu, ngoại trừ việc nó không ngừng sinh bệnh, hắn chẳng còn ký ức nào về nhi tử này nữa.
Hài tử như thế, chết sớm đi đầu thai cũng tốt. Bạch Thừa Trạch thầm nghĩ như vậy, nó là con của hắn, làm sao có thể trưởng thành như một con ma bệnh được? “Chết đi cũng tốt.” Bạch Thừa Trạch lẩm bẩm.
Đúng lúc này, Bạch Đăng đột ngột chạy vào, ngay cả cửa phòng cũng không gõ.
Bạch Thừa Trạch trợn mắt, ánh mắt không hề che giấu sự sắc bén khiến Bạch Đăng sợ tới mức đứng lại, lui về phía sau mấy bước.
“Làm xong mọi chuyện chưa?” Bạch Thừa Trạch hỏi.
“Gia.” Bạch Đăng hốt hoảng nói: “Tổng quản Cát Hòa dẫn theo Thái y tới phủ, nói là Thánh thượng cử tới xem bệnh cho Tam thiếu gia.”
Bạch Thừa Trạch không rõ Thế Tông có ý định gì, Bạch Kha bệnh đến ngày hôm nay, phụ hoàng hắn chưa từng hỏi một câu nào; hôm nay vừa phái hắn đi thẩm tra Hạng Tích, trái lại bắt đầu biết quan tâm đến tôn nhi.
Bạch Đăng nói: “Gia, bây giờ phải làm sao đây? Tam thiếu gia đã...”
“Đám người Cát Hòa ở đâu?” Bạch Thừa Trạch hỏi.
Bạch Đăng bị Bạch Thừa Trạch ngắt lời, hắn ta tự tát mình một cái và nói: “Tam thiếu gia còn sống sờ sờ, cái miệng này của nô tài thật hạ tiện, không biết nói lời hay.”
“Đám người Cát Hòa ở đâu?” Bạch Thừa Trạch liếc Bạch Đăng từ lúc hắn ta tự tát mình, không hề nhiều lời thêm, chỉ hỏi một câu.
“Cát Tổng quản ở ngoài viện, Thái y cũng ở đó.” Bạch Đăng nói, sau đó dè dặt cẩn trọng nhìn Bạch Thừa Trạch: “Gia, nô tài nên dẫn Thái y tới đâu để xem bệnh cho Tam thiếu gia ạ?”
Người trong cung đang đứng đầy ngoài cửa, cho dù bọn họ muốn ra ngoài bắt một đứa trẻ bổ sung cho đủ cũng không còn kịp nữa.
Bạch Thừa Trạch nói: “Ngươi bế hài tử trong viện của Dương phu nhân tới đây.”
Bạch Đăng há hốc miệng.
“Còn đứng đó à?” Bạch Thừa Trạch nói.
“Nô tài đi ngay ạ.” Bạch Đăng không dám nghĩ nhiều, xoay người chạy ra ngoài.
Bạch Thừa Trạch ngồi trong thư phòng, nói với người ngoài cửa rằng: “Những ai ở ngoài cửa, mau mời Cát công công và Thái y ở ngoài viện vào đây.”
Hiện giờ, nếu để Thế Tông biết nhi tử đã chết, vậy thì Ngũ vương phủ phải phát tang cho tiểu vương tôn, việc thẩm tra Hạng Tích sẽ vuột khỏi tay mình, rơi vào tay huynh đệ nào không biết. Cho dù Hạng Tích có phạm sai thật hay không, thậm chí có ngấm ngầm làm việc cho Thái tử hay không, dựa vào việc quốc cữu gia này hắt nước bẩn lên người Thái tử, Bạch Thừa Trạch hắn không thể bỏ qua. Chỉ cần hắn xử lý chuyện này thỏa đáng, chẳng những khiến địa vị Thái tử gặp nguy cơ, hơn nữa còn có thể làm Thế Tông vui. Đây là lý do duy nhất mà Bạch Thừa Trạch không thông báo tin Bạch Kha đã chết ngay từ đầu, nhưng hắn không ngờ lúc này đây Thế Tông bỗng phái người đến xem bệnh cho Bạch Kha. Bạch Thừa Trạch lẩm bẩm: Tới thật không đúng lúc.
Chỉ trong chốc lát, Cát Hòa và hai Thái y đến từ Thái Y viện đã được mấy gã sai vặt của Bạch Thừa Trạch dẫn vào.
“Nô tài khấu kiến Ngũ điện hạ.” Sau khi bước vào thư phòng, Cát Hòa quỳ một gối xuống hành lễ với Bạch Thừa Trạch.
Bạch Thừa Trạch nhìn hai Thái y đứng phía sau Cát Hòa, hai người đó đều mang gương mặt lạ hoắc, hắn chẳng nhận ra là ai.
“Hạ quan khấu kiến Ngũ điện hạ.” Đợi Cát Hòa hành lễ xong, hai Thái y kia cũng hành lễ với Bạch Thừa Trạch.
Bạch Thừa Trạch cười nói: “Không cần đa lễ, đây là nhà gia, không phải trong cung, không cần phải để ý nhiều như vậy.”
Cát Hòa cười xòa, nói với Bạch Thừa Trạch rằng: “Ngũ điện hạ, Thánh thượng cử hai vị Lý, Vương Thái y của Thái Y viện đến xem bệnh cho tiểu vương gia. Hôm nay Thánh thượng nhớ tới sức khỏe tiểu vương gia, nói rằng tiểu vương gia cần thuốc gì thì cứ lấy trong cung.”
Bạch Thừa Trạch đứng dậy nhìn theo hướng hoàng cung rồi hành lễ, xem như cảm tạ phụ hoàng: “Thật ra thân thể của tiểu tam tử đã khá hơn rồi, đã khiến phụ hoàng bận tâm, nhi tử này của gia cũng thật bất hiếu.”
Cát Hòa vội nói: “Ngũ điện hạ nói lời này, bọn nô tài luôn hầu hạ bên cạnh Thánh thượng, Ngũ điện hạ hiếu thuận thế nào bọn nô tài đều nhìn thấy cả, nếu nói người không hiếu thuận, nô tài khác gì kẻ đui mù chứ!”
Bạch Thừa Trạch cất cao giọng cười, nói với hai Thái y: “Hai vị đại nhân ngồi đi, nhi tử của gia được chăm sóc khá tốt, lát nữa hai người đi xem thử nó còn cần bồi bổ gì hay không.”
Hai Thái y vội chắp tay nhận lệnh rồi ngồi xuống, kế đó hạ nhân của Ngũ vương phủ liền dâng trà bánh lên.
Cát Hòa đứng nhìn, chỉ thấy Bạch Thừa Trạch cười nói với mình rằng: “Cát công công cũng ngồi đi, gia nghĩ hai vị đại nhân đây không để ý đâu.”
Hai Thái y vội nói: “Hạ quan không dám.”
Lúc này Cát Hòa mới ngồi xuống, một gã sai vặt lập tức dâng trà bánh cho hắn rồi đứng hầu ở bên cạnh.
Cát Hòa ngắm nhìn thư phòng của Bạch Thừa Trạch, vật dụng bày trí cũng không tính là bao nhiêu, chỉ có sách là nhiều nhất, sách được xếp đầy trên kệ, ngay cả trên mặt đất cũng có mấy quyển. Đừng nói đến việc so sánh với thư phòng Thái tử, thư phòng này còn chưa có phong thái bằng thư phòng quan viên.
Bạch Thừa Trạch thấy Cát Hòa quan sát thư phòng mình, hắn cười nói: “Sao thế, Cát Tổng quản nhìn thư phòng của gia chướng mắt à?”
Cát Hòa vội đứng dậy nói: “Nô tài có một vạn lá gan cũng không dám ạ!”
Bạch Thừa Trạch bảo Cát Hòa ngồi xuống: “Sao thư phòng của gia không được thu dọn chứ gì, thư phòng? Chỉ là nơi đọc sách viết chữ thôi, gia lười thu dọn.”
Cát Hòa nói: “Thư phòng của Ngũ điện hạ chỉ toàn là sách, nô tài nhìn mà hâm mộ, thảo nào Thánh thượng luôn nói điện hạ học hành giỏi giang. Điện hạ đọc nhiều sách như vậy, chẳng phải học vấn rất tốt đó sao?”
Bạch Thừa Trạch nhìn thoáng qua hai Thái y ngồi đối diện với Cát Hòa. Hắn và Cát Hòa tán gẫu vài câu, hai người kia chỉ ngồi yên, mắt nhìn mũi, mũi nhìn miệng, không hề có ý xen vào nói với hắn câu nào. Xem ra trước khi đến Thái Y viện, bọn họ đã được dạy dỗ kỹ lưỡng. “Trước kia gia từng mời Uông Thái y của Thái Y viện đến quý phủ xem bệnh cho tiểu tam tử.” Bạch Thừa Trạch làm như lơ đãng, nói với Cát Hòa: “Ông ta đâu rồi?”
Cát Hòa nói: “Mấy này trước, Thái Y viện vừa mới đổi một nhóm người, Uông Thái y mà Ngũ điện hạ nói, có khả năng ông ấy đã về quê rồi.”
Ngay cả Thái Y viện cũng thay đổi, trong lòng Bạch Thừa Trạch âm thầm tính toán, xem ra phụ hoàng chẳng hề yên tâm về người trong cung.
Lúc này đây, Bạch Đăng dẫn bà tử bế Bình An từ viện Dương thị vào trong thư phòng.
“Nó chính là tam tử của gia, hai vị đại nhân xem bệnh đi.” Bạch Thừa Trạch chỉ tay vào Bình An đang được bà tử bế rồi nói với hai Thái y.
Hai Thái y vội đứng dậy, Bạch Đăng đón lấy Bình An từ trong tay bà tử, ôm tới cho hai Thái y bắt mạch.
Bạch Thừa Trạch nhớ rõ Dương thị từng nói với mình rằng mấy ngày qua Bình An hơi cảm lạnh, do đó hắn cũng không lo hai Thái y này có thể nhìn ra điều bất thường hay không.
Sau khi chẩn mạch cho Bình An, hai Thái y liền nói với Bạch Thừa Trạch rằng tiểu vương gia chỉ bị cảm lạnh, ngoại trừ thân thể yếu ớt thì sức khỏe đã rất tốt rồi.
Bạch Thừa Trạch lệnh cho gã sai vặt dẫn hai Thái y đi kê phương thuốc rồi bảo Bạch Đăng bế Bình An qua cho mình ôm.
Bạch Đăng đặt Bình An vào trong tay chủ tử nhà mình rồi dẫn bọn hạ nhân lui ra khỏi thư phòng.
Cát Hòa nhìn thoáng qua Bình An trong lòng Bạch Thừa Trạch, cười nói: “Tiểu vương gia lớn lên thật là đẹp, mặt mũi giống Ngũ điện hạ y như đúc.”
Đối mặt với lời nói dối trắng trợn của Cát Hòa, Bạch Thừa Trạch chỉ cười: “Nhi tử của gia đương nhiên phải giống gia chứ.”
Cát Hòa nói: “Nếu Thánh thượng biết thân thể của tiểu vương gia đã khá hơn, nhất định cũng sẽ vui mừng.”
“Gần đây phụ hoàng thường tới am ni cô thuộc An gia.” Bạch Thừa Trạch vừa đùa với Bình An, vừa giương mắt nhìn Cát Hòa: “Trong am ni cô đó có gì?”
Cát Hòa vội nói: “Hồi bẩm Ngũ điện hạ, am ni cô An thị lớn hơn những ngôi chùa bên ngoài rất nhiều, nhưng chỉ cúng vái Bồ Tát thôi.”
Bạch Thừa Trạch cười nói: “Chỉ cúng vái Bồ Tát thôi sao? Còn có hồng nhan mỹ nhân mà nhỉ?”
Cát Hòa vội lắc đầu, đáp: “Nô tài không hiểu những gì Ngũ điện hạ nói.”
“Vị mỹ nhân đó là người quen cũ của ta.” Bạch Thừa Trạch nói: “Mai này có lẽ nàng sẽ mượn sức ta để thượng vị, Cát Hòa, nô tài như ngươi dựa vào nàng mới có ngày hôm nay, ngươi sẽ không nghĩ đến việc tìm tới kẻ khác chứ?”
Lời đồn Bạch Thừa Trạch và An Cẩm Tú có tư tình, trong kinh thành, những người để tâm một chút là biết ngay. Cát Hòa ngây ra nhìn Bạch Thừa Trạch, trong lòng khó tránh khỏi nghi ngờ, Ngũ Hoàng tử và An Phu nhân tại am ni cô kia có quan hệ với nhau sao?
“Sao thế, không muốn nói à?” Bạch Thừa Trạch nhìn Cát Hòa rồi cười: “Kết cục của Cát Lợi đã bày ra đó, ngươi không học được chút nào ư?”
Cát Hòa lau mồ hôi trên đầu: “Nô tài thật sự không thể nói. Người đang ở trong am ni cô...” Hắn do dự một hồi, cắn răng, giống như giá nào cũng không được nói: “Người đó rất được thánh ân.”
“Hồng nhan mỹ nhân, được sủng ái cũng không có gì lạ.” Bạch Thừa Trạch nói: “Nô tài như ngươi không tệ, ta nghĩ mạng ngươi sẽ tốt hơn Cát Lợi nhiều đấy.”
Cát Hòa khom người đứng trước mặt Bạch Thừa Trạch. Thái giám không có căn cơ như hắn, nếu như bị đối phương lôi kéo cũng không có cách nào; giả ngu với Bạch Thừa Trạch, có thể hắn sẽ qua được cửa ải ngày hôm nay, hắn thật sự không dám đắc tội với người trong am ni cô kia.
“Trong Hạ Nô viện thiếu mất một nữ nô.” Lúc này đây, Bạch Thừa Trạch bỗng hỏi Cát Hòa: “Ngươi có biết không?”
Cát Hòa nói: “Nô tài chưa từng hỏi chuyện của Hạ Nô viện ạ.”
“Nàng tên là Yêu Đào.” Bạch Thừa Trạch nói: “Sau khi quay về, ngươi thay ta điều tra chỗ ở của nàng, nàng là nữ nhân từng được phụ hoàng hưởng dụng.”
Cát Hòa đến gần Bạch Thừa Trạch vài bước: “Ngũ điện hạ, nếu cô nương Yêu Đào này từng được Thánh thượng hưởng dụng, vậy thì hơn nửa khả năng là mất mạng rồi; các nương nương trong hậu cung không dung thứ cho một hạ nô đâu ạ.”
“Hoàng hậu giết Yêu Đào à?”
“Chuyện này thì nô tài không biết.” Cát Hòa vội nói. Hiện giờ An Cẩm Tú vẫn chưa tiến cung, với lá gan của hắn, hắn cũng không dám đối đầu với Hoàng hậu nương nương.
“Ngươi không cần phải sợ.” Bạch Thừa Trạch tiện tay đưa một phong thư cho Cát Hòa: “Ta biết chắc chắn Yêu Đào đã mất mạng, bằng không ta đã tìm được nàng.”
Cát Hòa tiếp nhận phong thư, nói: “Đây là...”
“Yêu Đào là nữ nhân mà ta dâng lên phụ hoàng.” Bạch Thừa Trạch nói: “Ta là người luôn bênh vực người của mình, không thể để Yêu Đào chết không rõ ràng, đây là huyết thư mà lúc còn sống nàng để lại, ngươi hãy tìm cách khiến phụ hoàng nhìn thấy nó.”
“Chuyện này...” Suýt chút nữa thì Cát Hòa quỳ xuống trước Bạch Thừa Trạch; kiểu vu oan hãm hại này, hơn nữa còn hại Hoàng hậu, làm sao hắn dám chứ? Nếu như sự việc bại lộ, nhất định Thế Tông sẽ lăng trì hắn.
“Đây cũng là vì vị mỹ nhân trong am ni cô kia.” Bạch Thừa Trạch thu lại nụ cười trên mặt, dùng ánh mắt lạnh băng nhìn Cát Hòa: “Nếu đã nhận chủ tử thì ngươi phải xem nhẹ mạng sống của mình. Hoàng hậu “thành thật”*, chủ tử ngươi mới có thể tiến cung.”
*Có thể là thành thành thật thật sám hối...
“Nhưng nô tài…” Cát Hòa run hết cả miệng, nói không ra lời.
“Ngươi cai quản nhiều người như vậy.” Bạch Thừa Trạch hạ thấp giọng nói: “Tùy ý tìm một kẻ chết thay là được, những chuyện thế này không cần gia phải cầm tay chỉ dạy ngươi nhỉ?”