“Được rồi!” An Thái sư nói, “Chuyện này không nói thêm nữa, chấm dứt ở đây!”
“Như vậy sao được chứ?” Tần thị không muốn mọi việc đơn giản thế này. Bà ta nói, “Sính lễ dành cho tiểu thư khuê các của phủ công hầu chỉ có ba trăm năm mươi lượng. Lão gia muốn báo ân, nhưng ít nhất cũng phải suy nghĩ cho Cẩm Tú chứ?!”
An Cẩm Tú âm thầm cười lạnh. Kiếp trước, nàng rất biết ơn những lời này của Tần thị. Bây giờ ngẫm lại, chẳng phải bà ta đang khiến nàng không an tâm với Thượng Quan Dũng đấy sao? Phải. Nàng từng rất chuộng hư vinh, thậm chí còn có dụng ý khác, quả là đã giúp cho bà ta diễn tốt màn kịch này.
“Nếu đã vậy, chi bằng phụ thân cho tỷ tỷ ít bạc đi.” An Cẩm Khúc lại mở miệng chế giễu, “Cũng coi như là giữ thể diện vì tỷ tỷ. Dù gì đi nữa thì nhà chúng ta cũng không thiếu tiền, nhị tỷ qua đó làm sao chịu khổ cho được?”
An Nguyên Chí hừ lạnh một tiếng. Ý của nàng ta là muốn coi An Cẩm Tú như ăn mày sao? Hắn vốn biết người của phòng lớn* chẳng có cái gì tốt. Nói đi nói lại, rốt cuộc chỉ muốn nói Thượng Quan Dũng là phế vật, ngay cả thê tử cũng nuôi không nổi chứ gì?
*Người của phòng lớn: Chỉ đích mẫu Tần thị và con cái bà ta.
An Cẩm Tú nghe rõ tiếng hừ của đệ đệ. Có điều, nàng không muốn lúc này hắn lại vì mình mà xung đột với người của phòng lớn, bất đắc dĩ đành phải mở miệng nói, “Cẩm Khúc nói rất đúng. An phủ chúng ta không thiếu tiền, cần gì phải so đo sính lễ này nọ? Phụ thân cũng đã nói, Thượng Quan Tướng quân vì phải chữa bệnh cho kế mẫu mới tiêu tan hết cả sản nghiệp. Hắn là một người con có hiếu.”
An Thái sư nghe An Cẩm Tú nói từng lời một, ánh mắt thâm trầm, bình lặng như mặt nước bất giác nhìn xoáy vào nàng. Hắn chưa từng nghĩ tới, nữ nhi này luôn tâm cao khí ngạo, hóa ra cũng là một đứa nhỏ hiểu chuyện.
Sắc mặt Tần thị có hơi biến chuyển. Bà ta không ngờ có một ngày, An Cẩm Tú lại khiến bà ta bực bội như vậy.
“Phụ thân”, An Cẩm Tú còn nói, “Nữ nhi không quan tâm người ngoài nhìn như thế nào. Hôn sự của Cẩm Tú vốn vì báo ân mà được định, sính lễ ra sao cũng không quan trọng.”
An Thái sư hỏi, “Con nói thật đấy chứ?”
“Dạ. Nữ nhi không cầu của hồi môn quý giá. Chỉ cần Thượng Quan Tướng quân ra sức vì triều đình, nữ nhi đã thấy vui rồi.”
An Thái sư gật đầu, đây mới là con gái của hắn.
Tần thị tức đến mức không nói được gì. Đợi cho đến khi trong phòng chỉ còn lại bà ta và An Cẩm Khúc, bà ta mới lầm bà lầm bầm, “Tốt nhất là sau này ngươi đừng hối hận!”
An Cẩm Khúc hừ theo, “Nương, nàng ta chỉ biết giả bộ thanh cao. An Cẩm Tú giỏi nhất làm ra bộ dạng này, tưởng đâu mình là thiên kim Đại Tiểu thư đấy!”