Trời đêm lạnh lẽo,
đường núi âm u, thỉnh thoảng mới có một vài tiếng kêu của dã thú vọng
lại, lúc gần lúc xa, khó biết tung tích, một mình đi đường trong hoàn
cảnh như vậy, trong lòng La Phi không khỏi gợn lên cảm giác ghê sợ.
Ngôi miếu thờ nằm trong khe núi đó lúc này đang bị bao phủ dưới ánh trăng mờ ảo. Ba cánh cửa thông ra khu mộ sau nhà lần lượt mở toang, như thể đang đợi người nào đó đến.
La Phi bước vào trong nhà. Nhà ngoài vẫn
giữ nguyên cảnh tượng lúc Huệ Thông và Tang Quân Dũng đi ngủ: chăn trải
ra, một ngọn đèn dầu để trên chiếc bàn nhỏ ở đầu giường Huệ Thông.
La Phi tìm được bao diêm, châm đèn lên, ánh sáng đỏ đục lan tỏa khắp
phòng, ánh đèn lúc sáng lúc tối, phản chiếu bóng đen đung đưa trên bức
tường, phủ lên bầu không khí kì quái. La Phi cầm ngọn đèn trên tay, đi
về hướng nhà sau, so với những bước chân như sao băng hồi nãy, bước chân của anh lúc này rõ ràng là chậm hơn rất nhiều, liệu có phải là sợ đánh
thức cái gì đó đang nằm ngủ say trong bóng tối chăng?
Cỗ quan tài đặt giữa nhà trong,dưới ánh sáng đèn dầu lóe lên thứ màu đỏ gụ, Tiết
Hiểu Hoa và hòa thượng Đức Bình đang nằm yên trong đó, mặc dù họ đã tắt
thở nhiều giờ, nhưng vẫn mở to mắt, như thể vẫn đang quan tâm theo dõi
những chuyện sắp diễn ra.
La Phi không dừng lại ở nhà sau, tâm
trí anh lúc này toàn bộ tập trung hết vào khu mộ ở sân sau, nơi an nghỉ
của hàng ngàn vong linh những oan hồn trong trận sóng thần.
Đúng
như Huệ Thông đã miêu tả, tấm bia mộ cao lớn ấy đã bị xoay ngược kim
đồng hồ một góc khoảng bảy mươi độ, để lộ ra dưới đáy bia mộ một cửa
hang đen ngòm. La Phi đứng bên cạnh bia mộ, một luồng âm khí ẩm mốc phả
lên mặt. Ngọn đèn dầu trên tay anh dường như cũng nhận được cảm ứng nào
đó, ánh đèn đột nhiên sáng lấp lóe, chả lẽ nó cũng run lên vì sợ hãi?
La Phi hít thở một hơi thật sâu, hai mắt chăm chú nhìn vào cửa hang không
rời, kể cả nơi đây có dẫn thẳng đến địa ngục đáng sợ, thì anh cũng phải
khám phá đến cùng! Trước tiên anh quỳ lên mặt đất, cúi người thò đầu,
soi đèn vào bên trong, xem tình hình bên trong thế nào. Nhưng anh cũng
chỉ nhìn thấy một đường hầm dẫn ra bên ngoài, sâu khoảng trên một mét,
tiếp đó đường hầm rẽ ngang, ăn theo hướng ngôi mộ. Bên trong mộ rất yên
tĩnh, không có bất cứ phản ứng gì trước động tĩnh và nhòm ngó của thế
giới bên ngoài.
La Phi quyết định xuống tận nơi. Cửa hang không
rộng lắm, chỉ miễn cưỡng vừa một người chui qua. Anh để ngọn đèn trên
cửa hang, hai tay chống xuống đất, từ từ đưa phần dưới thân người xuống
trước, khi miệng hang gần ngang với ngực thì cũng là lúc bàn chân anh
tiếp đất.
La Phi cầm đèn xuống hang, sau đó ngồi xổm xuống, toàn
bộ thân người ẩn nấp trong đường hầm. Lúc này anh nhìn rõ kết cấu của
bia mộ, phần đáy của nó thực ra là do hai tảng đá tạo thành, phần tiếp
giáp với bia mộ là một hình tròn, tảng đá hình tròn này lại được lồng
với một đế đá hình vuông chôn nổi trên mặt đất. La Phi đã từng quan sát
từ bên ngoài thấy đường viền tròn trên đế bia, nhưng không nghĩ đây lại
là hai tảng đá khác nhau, hơn thế lại còn xoay được.
Bên trong
đường hầm ở phía ngược chiều với bia đá, có một cửa hang hình vuông cao
khoảng nửa thân người, hiển nhiên là cửa dẫn vào bên trong huyệt mộ. La
Phi cúi người tiến lên vài bước, đỉnh đầu bỗng nhiên không còn chịu sự
gò bó của mặt đất nữa, toàn bộ không gian rộng rãi thênh thang, anh đã
đi vào bên trong huyệt mộ!
Vì cơ thể của La Phi nãy giờ luôn ở
trong trạng thái di chuyển, nên ánh đèn cũng lắc lư theo, nhất thời
không thể nhìn rõ tình hình bên trong huyệt mộ. Trước tiên anh đứng
thẳng lên, sau đó nín thở, không động đậy, một lát sau, ánh đèn dần ổn
định.
Đập vào mắt La Phi là một chiếc quan tài đặt ở vị trí chính giữa, thực ra, ngoài chiếc quan tài này ra, thì bên trong cái huyệt
động không gọi là nhỏ này không có bất cứ thứ gì khác, càng không thấy
có dấu vết hoạt động của con người để lại.
Vậy thì, tiếng khóc trẻ em vang lên hằng đêm, được phát ra từ chiếc quan tài này sao?
Chiếc quan tài trông màu bạc phếch, nước sơn cơ bản đã bong hết, các cạnh
thậm chí còn có dấu hiện bị mục ruỗng, cho thấy nó được đặt trong huyệt
mộ đã nhiều năm. La Phi từ từ bước tới trước quan tài, chuyển đèn sang
bên tay trái cầm, tay phải đặt vào mép nắp quan tài, sau đó nhún vai lấy sức, cùng với tiếc “răng rắc” nhẹ, nắp quan tài từ từ dịch ra phía
ngoài.
Một đầu ván nắp dịch chuyển được khoảng hơn nửa mét thì La Phi dừng lại, anh giơ đèn soi vào phần đã được mở, nhìn vào bên trong
quan tài.
Tình hình bên trongquan tài lập tức có mối liên hệ với
những lời đồn xuất hiện trước đó. Ấn tượng đầu tiên của La Phi là: anh
nhìn thấy một người phụ nữ, người phụ nữ đang ôm một đứa trẻ!
Chỉ khác là người phụ nữ này, cùng với đứa trẻ bà ta đang ôm trong tay, đã
chết cách đây rất nhiều năm, thi hài của họ đã phân hủy gần hết, chỉ để
lại bộ hài cốt trắng xám.
La Phi nhìn vào những mảnh quần áo còn
lại của người chết để nhận định đó là một phụ nữ, bộ đồ bà ta mặc ngày
ấy chắc hẳn là một chiếc váy dài. Hài cốt của đứa trẻ nằm cuộn trong bộ
tã lót mục nát, tư thế của nó trông rất đau khổ và tuyệt vọng, cái miệng nhỏ chưa mọc răng đang cố sức há rộng, dường như đang phát ra tiếng
khóc gào thảm thiết đến nao lòng. Người phụ nữ thì đang ôm chặt lấy cuốn tã lót, hai hốc mắt sâu hoắm đang nhìn chằm chằm vào La Phi, mặc dù bây giờ không thể đoán được bà ta muốn nói gì, nhưng có thể tưởng tượng,
cho đến phút cuối trước khi chết, bà ta cũng không muốn rời đứa con của
mình.
Mặc dù La Phi đã chuẩn bị sẵn tâm lý từ trước, nhưng khi
xâu chuỗi tình hình xảy ra ngay trước mặt với lời đồn “Dốc quỷ ám” và
lời đồn về tiếng khóc trẻ em lúc nửa đêm, vẫn khiến anh rợn tóc gáy.
Ma nữ, đứa trẻ. Chả lẽ, đây chính là lời giải mà anh cần tìm hay sao?
Định thần lại, La Phi đặt ngọn đèn sang một bên, sau đó bước qua đầu bên kia của quan tài, lật toàn bộ nắp quan tài ra, nghiêng người dựa vào một
bên của quan tài, để có thể nhìn rõ hơn hoàn cảnh bên trong quan tài.
Sau một hồi rà soát kỹ lưỡng, bên trong quan tài ngoài hai thi hài này ra,
không có bất cứ manh mối có giá trị nào khác. Tuy nhiên, đúng lúc La Phi đang chuẩn bị đậy nắp quan tài vào như cũ thì anh để ý thấy một chi
tiết: ở phần eo chiếc váy dài mà thi hài nữ mặc có một cái khuy tròn,
nhưng không thấy dấu vết của dây lưng đâu. Anh chợt nghĩ ra điều gì đó,
tạm ngừng tay lại, thò tay vào túi lấy ra dải lưng đã được dùng để siết
cổ hòa thường Đức Bình. Tuy ánh đèn mờ tối, nhưng vẫn đủ để nhìn rõ, màu sắc và chất liệu của dải băng này trùng khớp một cách kinh ngạc với
chiếc váy đang mặc trên cơ thể của thi hài.
Người chậm hiểu nhất
lúc này cũng nhận ra một điều: dải băng được dùng để siết cổ hòa thượng
Đức Bình, chính là dây lưng của chiếc váy mặc trên thi hài người phụ nữ!
La Phi lặng người trong giây lát, sau đó đậy nắp quan tài lại. Tiếp đó,
anh cầm cây đèn lên, soi kĩ những chỗ khác bên trong huyệt mộ.
Lần này tuy chưa có phát hiện gì đặc biệt, nhưng anh không buồn rầu, huyệt
mộ này đã cho anh biết nhiều điều, mặc dù biểu hiện bên ngoài của những
việc này rất kì quái, nhất thời đem lại cho anh cảm giác hoang mang hoặc thậm chí sợ hãi, nhưng anh tin rằng, sau khi phân tích kĩ, anh nhất
định sẽ tìm ra được manh mối có giá trị trong đó.
Lúc này, anh còn phải làm một cuộc thử nghiệm, công việc trong huyệt động coi như đã xong.
La Phi đã ra đến chỗ đường hầm gần cửa vào, phía dưới đế bia vẫn chồi ra
một khúc dài khoảng chừng hai mươi centimet. Anh lấy hai tay tì vào phần tảng đá nhô ra, dùng sức đẩy mạnh, bia đá trên mặt đất xoay theo, cửa
vào đường hầm từ từ khép lại, ngăn cách không cho ánh trăng ảm đạm ở thế giới bên ngoài lọt vào.
Quá trình đẩy bia mộ diễn ra không khó
như ưởng tượng, khe lồng giữa đế bia chắc hẳn phải có thiết kế bi lăn
bằng đá gì đó. Kết quả thử nghiệm khiến La Phi cảm thấy hài lòng: lối
vào này có thể kiểm soát theo ý muốn từ bên trong huyệt mộ.
Đóng
cửa huyệt mộ xong, ánh đèn bỗng trở nên lấp lóe không ổn định. Hiện
tượng này lập tức gây sự chú ý của La Phi, anh lại gần cây đèn quan sát
tỉ mỉ, thấy ngọn lửa bập bùng, như lè lưỡi về một hướng cố định nào đó.
La Phi nhận ra đây là hiệu ứng do luồng gió nhẹ tạo nên. Anh cầm đèn giơ
lên trước mặt để xác định hướng gió. Rất nhanh sau đó, anh phát hiện ra: trên trần huyệt mộ ở hướng đông nam có một lỗ tròn to bằng đầu ngón
tay, qua lỗ tròn này có thể thấp thoáng trông thấy một chút bầu trời đêm màu xanh đen, rõ ràng là, lỗ tròn này thông với thế giới bên ngoài. Nếu tắt đèn đi, có thể sẽ có một tia sáng của ánh trăng lạnh lẽo từ khoảng
trống chiếu vào, chiếu thẳng vào phần đầu của quan tài.
Hoàn toàn bị nhốt kín trong một không gian u ám kì quái thế này, ngay sau đó La
Phi cảm thấy trong lòng gợn lên một cảm giác ức chế và bất an. Anh nhận
thấy mình phải ra ngoài hít thở không khí trong lành.
La Phi vừa
đẩy cửa mộ ra, thì nghe thấy bên ngoài một tiếng kêu sợ hãi, anh vội bò
lên mặt đất thì thấy Lý Đông và Kim Chấn Vũ dạt sang một bên, sắc mặt
tái mét, mở to mắt đang nhìn chằm chằm vào mình.
“Đừng sợ, tôi La Phi đây.” anh vội vàng ‘xưng danh’ cùng lúc cầm đèn trên tay lắc lư ra hiệu.
“Cảnh sát La Phi? Anh… thế này là thế nào?” nghe lời La Phi, Lý Đông gọi Kim
Chấn Vũ đến miếu thờ, nhưng khi đến nơi thì không thấy tung tích của anh đâu. Đúng lúc anh ta đang lo lắng không biết liệu có xảy ra chuyện gì
bất trắc không, thì bỗng nhiên thấy bia mộ xoay tròn, sau đó từ trong
huyệt mộ bò ra một con “quái vật” đen xì, khiến họ sợ như muốn rơi tim
ra ngoài. Giờ đây phát hiện ra con “quái vật” này chính là La Phi, nỗi
sợ hãi dĩ nhiên biến mất, nhưng thay vào đó lại là sự hoang mang không
hiểu tại sao.
“Tại sao à? Chuyện này bắt đầu từ lúc Tang Quân
Dũng bị ốm.” La Phi nheo mắt, kể tỉ mỉ cho họ nghe về những việc mà Huệ
Thông đã trải qua và những gì mình mắt thấy tai nghe ở dưới huyệt mộ.
Hai người chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng xuất hiện nét mặt ngạc nhiên
và nghi ngờ, trong khi kể về một vài tình tiết đã xảy ra, Lý Đông thậm
chí còn nhìn La Phi với ánh mắt khó tin, nhưng điệu bộ nghiêm túc của
anh thì hoàn toàn không giống như đang nói đùa.
La Phi kể xong,
khu mộ tạm thời chìm trong im lặng. Chỉ có tiếng gió thổi qua vù vù, như thể muốn bầu không khí sợ hãi này trở nên đông cứng. Cuối cùng, Lý Đông không nhịn được, lắc đầu lẩm bẩm: “Làm gì có chuyện đó? Đứa trẻ biến
thành hài cốt rồi mà vẫn còn khóc được sao? Vả lại, trên đảo ai mà chả
biết ngôi mộ vong linh này chỉ là một phần mộ trống lập nên để cúng tế,
bên trong sao lại xuất hiện di hài của một cặp mẹ con?” –trong quá trình nói, mắt anh ta nhìn chằm chằm về phía cửa hang của huyệt mộ. Ánh mắt
vừa chứa đựng sự sợ hãi, vừa biểu lộ mong muốn mạnh mẽ trong việc tìm ra lời giải cho điều bí ẩn.
La Phi đánh mặt về phía Kim Chấn Vũ,
bỗng nhiên nói: Có một vài vấn đề, e là phải nhờ đến trưởng thôn Kim
Chấn Vũ giải đáp cho chúng ta.”
Kim Chấn Vũ đang ở trong trạng
thái vừa mới bừng tỉnh, nghe La Phi nói vậy, ông ta gần như chưa chuẩn
bị tinh thần, cơ mặt giật giật, cố ra vẻ cười gượng, sau đó hỏi vặn lại: “Anh… nói thế là có ý gì?”
“Ông không biết sự tồn tại của điều bí ẩn này sao?”
“Tôi làm sao mà biết được?” Kim Chấn Vũ điều chỉnh và khôi phục lại năng lực tư duy bình thường của mình, “Ngôi mộ vong linh này lúc đầu là do Đức
Bình một tay xây dựng. Ngần ấy năm nay, cũng đều là do ông ấy trông nom, tôi mặc dù là trưởng thôn, nhưng không can thiệp vào mặt này.”
“Đó là chuyện giữa họ với nhau, có thể là có điều bí mật nào đó. Anh phải
hỏi Tang Quân Dũng mới đúng, sao lại hỏi tôi?” Kim Chấn Vũ lúc này trông có vẻ như vừa không hiểu gì lại vừa rất hồn nhiên.
La Phi thấy
ông ta luôn giả vờ không hiểu gì, bèn chơi bài ngửa, đấu trí chính diện
luôn: “Thôi được. Vậy để tôi hỏi ông một câu hỏi mà chắc chắn ông biết.
Đợt sóng thần khi ấy, hòa thượng Đức Bình khi ấy tên là Thường Kiến, đã
cứu sống ông trên biển, đúng không?”
Kim Chấn Vũ nhắm mắt hít thở dài một hơi: “Đúng thế, chuyện này rất nhiều người biết, tôi cũng không phủ nhận.”
“Thế tại sao từ trước đến giờ không thấy ông nhắc đến? Ông đang che giấu điều gì?”
“Chuyện này thì có gì đáng nói?” Kim Chấn Vũ xuôi tay, tỏ vẻ hơi bất lực, “Tôi
mà mang ơn người khác, thì sẽ ghi nhớ trong lòng, khi nào có dịp tất sẽ
trả. Chứ không như một số người, miệng lúc nào cũng xoen xoét, nhưng như thế hóa ra lại chẳng có ý nghĩa gì.”
“Nhưng Đức Bình còn cứu
sống cả Mông Thiếu Huy? Điều này cũng không có ý nghĩa gì hay sao? Chu
Vĩnh Quý, Tang Quân Dũng cũng là do Đức Bình cứu sống, trong thời gian
đó, rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Bí mật mà Tiết Hiểu Hoa dùng để đe dọa
các ông là gì vậy?” –La Phi tóm được mấu chốt của sự việc, không nhượng
bộ nửa bước.
“Tôi không biết bí mật gì cả. Đúng là chúng tôi đều
được Đức Bình cứu sống. Nhưng mà ông ấy cứu chúng tôi trước, sau đó mới
tiếp tục cứu Mông Thiếu Huy, trong thời gian này đã xảy ra chuyện gì thì chỉ có Đức Bình mới rõ. Mẹ của Mông Thiếu Huy tại sao lại gặp nạn? Bóng đen trên ‘Dốc quỷ ám’, và cả thi hài trong huyệt mộ nữa thì có liên
quan gì với chuyện này? Tôi cũng như anh đều muốn biết lời giải của
những câu hỏi này.” Kim Chấn Vũ đối chất đâu ra đấy, không hề lúng túng.
La Phi chau mày. Đúng thế, theo như lời của bà Tiết Hiểu Hoa, khi Đức Bình cứu Mông Thiếu Huy, lúc đó trên bè không còn người nào khác. Vậy thì
đúng là không thể nhận định rằng Kim Chấn Vũ và những người khác chắc
chắn biết được chi tiết sự việc. Nhưng từ sự phân tích tình hình hiện
nay, Tang Quân Dũng, Chu Vĩnh Quý đều không liên quan đến sự việc này,
nếu Kim Chấn Vũ cũng đứng ngoài cuộc thì hiển nhiên là không hợp với
logic. Vấn đề là, làm thế nào để khiến ông ta nói ra?
Hàng loạt
vụ án xảy ra trên đảo Minh Trạch, đã hình thành một vòng tròn kì quái
trước mặt La Phi: Anh không thiếu manh mối phá án, nhưng đương sự ở đầu
manh mối thì lại luôn cố ý che giấu một điều gì đó. Họ cung cấp cho bạn
những những nhận định và giải thích tương ứng, bạn có thể phát hiện ra
điểm nghi vấn ở đó, nhưng lại không có lý do xác thực để phủ nhận. Hơn
thế, họ chỉ là nạn nhân trong vụ án xảy ra tiếp đó, nên ngay cả với một
cảnh sát như La Phi cũng không thể áp dụng biện pháp cưỡng chế được.
Điều này đã trở thành vấn đề hóc búa khiến anh đau đầu nhất.
Mọi
người ai cũng cố ý giữ điều bí mật từ nhiều năm trước. Trong điều kiện
đó, nếu La Phi muốn đi tìm lời giải cho điều bí ẩn, e rằng chỉ còn cách
dựa vào chính mình.
La Phi nhìn Kim Chấn Vũ với ánh mắt như lửa đốt, nhưng không hỏi tiếp câu nào khác.
Anh biết rằng, trong tình hình hiện nay, tốt nhất là không nên kì vọng có bất cứ thu hoạch nào thông qua việc dò hỏi.