Hơn 10 giờ sáng, La Phi trở về chỗ trọ.
Tôn Phát Siêu đã chuẩn bị xong bữa trưa, thấy La Phi về, ông vội chào đon
đả từ trong bếp ra: “Chà chà, cảnh sát La Phi, anh đi đâu thế? Làm tôi
lo lắng suốt đêm… Sao sắc mặt trông chán thế? Không phải đã xảy ra
chuyện gì đấy chứ?”
Mông Thiếu Huy nghe thấy có tiếng động, cũng
ra ngoài sân, tuy không nói gì, nhưng hai mắt nhìn như dán vào anh, ánh
mắt chứa đầy vẻ quan tâm.
La Phi thấy hai người họ tình cảm chân
thành, không khỏi có chút cảm động, anh lấy lại tinh thần trả lời:
“Không sao, không sao, chỉ là do phát hiện được một vài manh mối nên
không kịp về nhà nghỉ ngơi thôi.”
“Cả đêm chưa ăn gì à? Để tôi
hâm lại cháo buổi sáng cho anh lót dạ cái đã. Giỏi thật, cứ làm như mình đồng da sắt không bằng, sao mà chịu nổi chứ?” Tôn Phát Siêu vừa nói vừa bắt tay vào làm luôn.
“Cảnh sát La Phi, vừa rồi anh bảo có chút
manh mối? Là cái gì vậy” Mông Thiếu Huy ngồi xuống trước bàn ăn cùng La
Phi, hỏi với vẻ mong đợi.
La Phi trầm ngâm giây lát: “Thế này vậy, em cứ vào phòng đi. Lát nữa anh gặp, mình nói chuyện tỉ mỉ hơn.”
Mông Thiếu Huy gật đầu, đi vào phòng. Lát sau, Tôn Phát Siêu đã đem ra một
bát cháo khoai lang nóng hổi, La Phi húp một hơi cùng với dưa muối, cảm
thấy như có một luồng khí ấm lan tỏa khắp thân người, thể lực cũng hồi
phục rất nhiều.
La Phi không trả lời ngay câu hỏi của Mông Thiếu
Huy, một phần cũng là do chịu ảnh hưởng của Đức Bình. Anh bắt đầu suy
nghĩ liệu có cần thiết đem kể hết những gì mình biết cho Mông Thiếu Huy
hay không, biết đâu điều này có thể giúp cậu ta cởi được nút thắt trong
lòng, nhưng cũng có thể khiến cậu ta đau khổ hơn. Sau một hồi cân nhắc,
La Phi vẫn cảm thấy cấn cá. Lúc này, anh cảm thấy, giữa mình và Mông
Thiếu Huy cần có thêm một cuộc tâm giao ở mức độ sâu sắc hơn.
Với suy nghĩ như vậy, húp hết bát cháo xong, La Phi đến phòng của Mông Thiếu Huy.
Cậu đang ngồi trước bàn đọc sách, đang chú tâm vào làm việc gì đó, đến mức
La Phi vào phòng mà cũng không biết. La Phi bước nhẹ lại gần sau lưng
cậu, thì thấy cậu đang ngửa bàn tay trái ra, mấy ngón của bàn tay phải
đang vê miếng khoai lang đặt trên lòng bàn tay trái thành từng mảnh nhỏ
li ti.
Mông Thiếu Huy lúc này cảm nhận thấy có La Phi trong
phòng, ngoảnh đầu lại nhìn, sau đó mỉm cười chỉ tay vào ‘tô đựng canh’
để trên bàn, nói với La Phi: “Anh xem, đây là tác phẩm của em làm đấy,
anh thấy thế nào?”
La Phi nhìn theo tay, không nhịn được cười.
‘Tô đựng canh’ được lót một lớp cọng cỏ khô rất gọn gàng, làm thành một
cái tổ chim nhân tạo. Con chim biển nhỏ Mông Thiếu Huy đem về hôm qua
đang nằm nhắm mắt trong tổ, chốc chốc lại vươn dài cổ ra, chân đạp đạp,
dáng vẻ vô cùng mãn nguyện.
“Cái tổ này em làm cho nó từ sáng
sớm, cũng ấm áp đấy chứ.” Mông Thiếu Huy vừa nói vừa nhón một mẩu khoai
lang đưa lên gần miệng chim con, cu cậu lập tức bành cổ ra đớp nhẹ lấy
mồi ăn.
Mông Thiếu Huy lấy đầu ngón tay xoa nhẹ lên thân hình mềm yếu của chú chim, thái độ cử chỉ đầy vẻ âu yếm.
“Em có vẻ rất thích những con vật nhỏ?” La Phi hỏi.
“Em rất đồng cảm với nó.” Mông Thiếu Huy thong thả trả lời, “Bé thế này mà
mẹ nó đã bỏ rơi nó, thật đáng thương, anh biết con Kaka chứ, nó cũng
từng là một con mèo con bị bỏ rơi…”
La Phi thấy trong lúc nói
chuyện Mông Thiếu Huy tỏ ra rất đau lòng, bỗng chợt nhận ra, tâm trạng
này của cậu là do có cùng cảnh ngộ. Quả nhiên, sau khi nói xong, cậu
ngoảnh đầu nhìn về phía xa, trong ánh mắt giàn giụa hàng nước mắt.
La Phi nhìn theo ánh mắt của cậu, trên mặt bàn ở đầu giường, có bày một
cuộn tranh, trên đó có ghi lại giấc mơ mà Mông Thiếu Huy đã miêu tả.
Ánh mắt La Phi cũng dừng lại ở cuốn tranh rất lâu, anh biết rằng, đây là
một hoạt cảnh để lại ấn tượng sâu sắc trong kí ức của Mông Thiếu Huy,
cậu gần như quên hết mọi chuyện trong quá khứ, duy chỉ có mảnh ghép kí
ức này là trước sau không thể nào quên được. Nhưng trong tình huống bị
mất mối liên hệ với kí ức trước và sau đó, ai mà còn có thể lí giải được mảng kí ức này rốt cục nói lên điều gì?
La Phi không am hiểu
nhiều về hội họa, nhưng anh tin rằng bức tranh này xét về bút lực và thủ pháp nghệ thuật đã đạt đến một trình độ khá cao. Vì trên bức tranh
đường nét tuy không nhiều, nhưng chỉ vài nét bút thôi mà đã có thể khắc
họa lên động tác và thần thái như thật của nhân vật, đứa trẻ ở bên trái, cũng chính là Mông Thiếu Huy hồi còn nhỏ, nó đang dang rộng hai tay,
lấy hết sức vươn mình về phía trước, dáng vẻ như đang lao vào lòng người phụ nữ đối diện, cũng chính là mẹ của cậu. Nó khẽ há miệng, như đang
kêu gào gì đó, lông mày nó chau lại vẻ đau thương, đôi mắt đen nhánh
cũng lóe lên tia sáng thê lương. Vẻ mặt của nó rất chi là có hồn, đến
mức trong lúc La Phi đang chăm chú nhìn vào nó, thì bên tai nghe như
văng vẳng tiếng khóc thót tim. Cùng lúc, một câu hỏi cũng chợt đến trong đầu La Phi: Khi một đứa trẻ đang lao vào vòng tay người mẹ của nó, tại
sao thần sắc nó lại đau khổ như vậy?
Ánh mắt La Phi khẽ đưa sang
nhìn người phụ nữ ở bên phải bức tranh, hi vọng có thể tìm được câu trả
lời ở chỗ bà ta, đây chính là mẹ của Mông Thiếu Huy sao? Trên bức tranh
không thể nhìn thấy mặt bà ta, có phải là do tác giả đã quên không vẽ
khuôn mặt? Tay trái bà ta vòng hờ trước ngực, tay phải thò ra phía
trước, chỉ về hướng đứa trẻ ở bìa trái, bà ta đang định bế đứa bé vào
lòng ư? Nhìn một cách tổng thể, thì giả thiết vừa rồi là hợp lí nhất,
nhưng La Phi lại chau mày, anh ngầm nhận thấy có điều gì đó không ổn, cụ thể là cái gì, thì tạm thời chưa nói ra được.
La Phi nhìn dán
mắt vào cảnh tượng trong bức tranh, suy nghĩ cũng càng lúc càng tập
trung hơn, dần dần, anh dường như đã hòa quyện vào trong bức tranh, anh
cảm giác như mình đã biến thành đứa trẻ trong bức tranh, anh đưa mắt
nhìn từ góc độ của đứa trẻ, trong chốc lát mọi thứ như biến mất, anh chỉ còn nhìn thấy một cánh tay –cánh tay của người mẹ.
Cánh tay đó ở ngay trước mặt anh, chỉ cách anh trong gang tấc, nhưng tại sao trong
lòng anh lại không hề có cảm giác mong đợi sự ấm áp, trái lại còn tràn
trề đau thương và tuyệt vọng?
Có thể diễn xuất quá “nhập vai” nên cơ thể La Phi bất giác khẽ run lên, anh cảm thấy một nỗi sợ hãi không
tên ập đến, gần như cùng lúc, vài bí ẩn đã được mở ra trong đầu anh. Anh hít thở thật sâu, đưa tâm trạng tữ cõi giả tưởng của mình trở về với
hiện tại, sau đó anh nhìn Mông Thiếu Huy xúc động nói: “Tôi biết rồi!
Tôi biết là em đang sợ hãi điều gì rồi!”
Người Mông Thiếu Huy run lên bần bật: “Không, không thể nào! Anh biết được gì cơ? Anh chẳng biết được gì cả!”
La Phi biết Mông Thiếu Huy hiểu rõ hơn ai hết, chẳng qua trong lòng không
muốn chấp nhận mà thôi, vì thế anh không ngần ngại nới hết ra nhận định
của mình: “Bàn tay, chính là cái bàn tay của mẹ em! Tại sao em lại vẽ
bàn tay ấy yếu ớt đến như vậy? Các ngón tay thì khép lại và cong, thậm
chí lòng bàn tay còn úp xuống. Điều này hoàn toàn trái ngược với hình
dạng bàn tay năm ngón xòe ra, trông đầy sức sống của em, tại sao lại như vậy?”
Mông Thiếu Huy không nói gì, môi cậu run run, rõ ràng là La Phi đã nói đúng tim đen của cậu.
“Vì mẹ em không muốn ôm em, trái lại, tay bà ấy vừa mới buông em ra và xa
dần, xa dần. Mẹ em, bà ấy… bà ấy đang rời xa em…” tuy đang kể lại một sự việc không liên quan gì đến bản thân, nhưng không hiểu sao La Phi cảm
thấy rất đau xót trong lòng, câu cuối cùng gần như được phát ra từ kẽ
răng một cách khó khăn.
Mông Thiếu Huy lúc này đã không còn kiểm
soát được cảm xúc của mình, cậu úp mặt vào hai bàn tay, nước mắt tuôn ra từ những kẽ tay, cùng lúc cổ họng phát ra những âm thanh nức nở.
La Phi lại gần, khẽ vỗ lên vai cậu, đợi cậu bình tĩnh trở lại, mới hỏi
bằng một giọng hết sức mềm mại: “Tại sao thế? Tại sao bà ấy lại phải rời xa em?”
“Em… em không biết.” Mông Thiếu Huy ngẩng đầu nhìn La
Phi, từ lúc bị La Phi đoán trúng tim đen, trong ánh mắt cậu càng thêm
phần tin tưởng và có nhu cầu muốn giãi bày tâm sự, “Vâng, anh nói rất
đúng. Trong giấc mơ đó, mẹ em đã bỏ rơi em đúng vào lúc em cần đến bà ấy nhất, bỏ mặc em một mình trong đêm tối, nhưng em không hiểu lí do tại
sao. Em chỉ cảm thấy một nỗi sợ hãi và tuyệt vọng ghê ghớm, em bất chấp
tất cả để đến hòn đảo này, mục đích cũng là để đi tìm nguyên nhân trong
đó.”
La Phi im lặng giây lát, rồi an ủi: “Không, mẹ em không thể
nào bỏ rơi em đâu. Bà ấy yêu thương em, điều này không cần phải nghi
ngờ, người mẹ nào trên thế gian này cũng thế thôi. Nếu bà ấy thực sự rời xa em, thì chắc chắn là vì một nguyên nhân bất đắc dĩ nào đó. Giống
như… giống như mấy hôm trước em đã rời xa người bạn gái của mình, nhưng
em vẫn rất yêu cô ấy, đúng không? Đây không thể coi là bỏ rơi được.”
Ví dụ mà La Phi đưa ra hình như rất có hiệu quả, nhớ đến người bạn gái của mình, nét mặt Mông Thiếu Huy mềm mại hơn rất nhiều, ánh mắt thậm chí
còn hé mở một nụ cười. Tiếp đó, cậu nói một cách đầy xúc động: “Anh nói
hệt như cô ấy, hai người quả là có chỗ rất giống nhau.”
“Hai người? Em muốn nói đến ai?” La Phi nhất thời không hiểu ra làm sao.
“Là bạn gái em, Diệp Tử Phi. Anh với cô ấy dường như đều có một năng lực,
có thể đi guốc trong bụng em.” ngừng lại giây lát, Mông Thiếu Huy tiếp
tục, “Hơn nữa tính đến thời điểm này, chỉ có hai người là nhìn ra hàm ý
ẩn giấu trong bức tranh em vẽ.”
“Thật sao?” La Phi không lấy gì
làm lạ, mặc dù anh với Diệp Tử Phi mới chỉ gặp nhau có một lần, nhưng
anh có thể cảm nhận được đó là một cô gái khá nhạy cảm. Cô và Mông Thiếu Huy đã có ngần ấy thời gian ở bên nhau, có những chuyện hẳn phải hiểu
rõ hơn mình. Mà thôi, La Phi trộm nghĩ, nếu nói đến Diệp Tử Phi có thể
làm cho tâm trạng Mông Thiếu Huy khá hơn, thì tội gì mà không tiếp tục
khai thác chủ đề này.
“Cô ấy nhìn ra bằng cách nào? Cũng thông qua cánh tay đó à?” anh hỏi Mông Thiếu Huy.
“Chắc là thế. Cô ấy còn lợi hại hơn anh một chút, lần đầu tiên nhìn thấy bức
tranh này cô ấy đã nhìn ra ngay.” Mông Thiếu Huy chăm chú nhìn ra ngoài
cửa sổ, lạc vào miền kí ức, “Khi ấy là mùa hè ba năm về trước. Em có tổ
chức một triển lãm tranh ở Thanh Đảo, bức tranh này cũng là một trong
những bức được trưng bày ở đó. Tuy nhiên, rất ít người dừng chân ở bức
tranh này, mà đó cũng chỉ là một phụ nữ bị vẽ thiếu mất khuôn mặt, có lẽ họ chỉ cảm thấy hơi lạ thôi nhỉ?
Buổi chiều ngày hôm sau, cô ấy
đến. Thực ra lúc cô ấy vừa xuất hiện, em đã để ý đến cô ấy. Dĩ nhiên,
một người con gái đẹp như cô ấy thì đi đến đâu mà chả thu hút mọi ánh
nhìn. Em còn nhớ hôm đó cô ấy mặc một chiếc váy màu xanh nhạt, tóc tết
bờm ngựa sau gáy, trông vừa thanh thoát lại xinh đẹp. Em bị cô ấy hớp
hồn, ánh mắt lúc nào cũng hướng về chỗ cô ấy. Nhưng em không phải người
giỏi giao tiếp, cái khoản tán gái thì càng dở tệ. Nếu không vì những
chuyện xảy ra sau đó, thì có lẽ bọn em đến bây giờ vẫn không quen biết
nhau.”
Nghe Mông Thiếu Huy rủ rỉ kể chuyện, vẻ mặt vô cùng mãn
nguyện, La Phi không nỡ ngắt lời. Dáng vẻ của Mông Thiếu Huy khiến anh
nhớ lại câu chuyện một thời của mình, trong lòng lại gợn lên một thứ cảm giác đan xen giữa đắng chát, hối tiếc và tuyệt vọng.
Mông Thiếu
Huy không nhận ra được sự thay đổi tinh tế trong tâm trạng La Phi, nên
cậu tiếp tục kể: “Cô ấy đi đi lại lại trong phòng triển lãm, thoải mái
thưởng thức những tác phẩm của em, nhưng mãi vẫn không có bức tranh nào
có thể thu hút được sự chú ý của cô ấy. Nhưng khi đến trước bức tranh
này, cô ấy dừng lại rất lâu. Tim em bỗng nhiên đập “thình thịch”, tâm
trạng em lúc đó rất chi là mâu thuẫn, một mặt em hi vọng cô ấy có thể
nhìn ra điều gì đó; nhưng một cảm giác khác thì lại đang chạy trốn, lẩn
tránh, mong sao cô ấy nhanh chóng rời khỏi chỗ bức tranh.
Nhưng
cô ấy ẫn cứ đứng như trời trồng, nhìn dán mắt vào bức tranh. Dường như
đối với cô ấy mọi thứ chung quanh đều không tồn tại, thỉnh thoảng có
người đi ngang qua, nhìn cô ấy như vật thể lạ, bàn tán này nọ, nhưng cô
ấy vẫn coi như không. Cứ như thế khoảng hơn nửa tiếng đồng hồ trôi qua,
em không nhịn được nữa, lấy hết can đảm lại gần cô ấy.
Cô ấy cảm
nhận được em đang ở đó, ngoảnh đầu nhìn em, em ngạc nhiên khi phát hiện
thấy hai hàng nước mắt trong veo lăn trên gò má cô ấy. Đúng thế, cô ấy
đã khóc, cô ấy khóc mới lạ chứ! Đã bao nhiêu năm trời lần đầu tiên mới
có người cảm nhận được quá khứ của em, hơn nữa còn xúc động rơi nước mắt vì điều đó. Trong nháy mắt, một luồng khí ấm dâng lên từ đáy lòng em, ứ đầy đến mức mắt em đỏ ửng, mũi em cay xè. Cô ấy cười gượng theo phép
lịch sự với em, sau đó khẽ nói: “Đứa bé này tội nghiệp thật.”
Cho đến tận bây giờ em vẫn nhớ rõ thần thái và giọng điệu lúc cô ấy nói câu này, bức tường tình cảm trong lòng em đã hoàn toàn bị sụp đổ trước câu
nói này, nước mắt cứ thế tuôn trào, cảm giác như cổ họng đang vướng rất
nhiều thứ gì đó, nhưng lại không thể nói ra nửa lời. Mới đầu cô ấy ngạc
nhiên, sau đó nhẹ nhàng nắm tay em. Cũng như mỗi lần anh đặt tay lên vai em, động tác đó khiến em cảm thấy vững tâm hơn rất nhiều. Sau đó em nói cho cô ấy biết em chính là tác giả của bức tranh, không chỉ có thế, em
còn kể với cô ấy về giấc mơ và nỗi sợ hãi của mình, gần như là tất cả
mọi thứ. Cô ấy lặng lẽ lắng nghe, em có thể cảm nhận được là cô ấy hoàn
toàn thả mình vào thế giới tình cảm của em, cùng với em chịu đựng rất
nhiều nỗi hoang mang, sợ hãi và đau thương. Từ hôm đó trở đi, cô ấy đã
trở thành người quan trọng nhất trong cuộc đời của em.”
Khi câu
chuyện sắp đến hồi hạ màn, căn phòng rơi vào im lặng. Mông Thiếu Huy vẫn còn đang nhớ lại những thời khắc gây xúc động lòng người, còn La Phi
thì lại suy nghĩ miên man, trước mặt đang xuất hiện một cái bóng không
xua đi được. Hồi lâu sau, anh thong thả thở dài một tiếng, rồi nói: “Nếu bây giờ để tôi lựa chọn, có lẽ sẽ không bao giờ tôi đưa em lên đảo Minh Trạch.”
“Tại sao?” Mông Thiếu Huy nhìn cậu vẻ khó hiểu.
“Vì có một người hiểu được mình, chia sẻ với mình mọi cảm xúc, thực sự là
điều rất hạnh phúc, và cũng là điều không dễ gì có được. Nếu anh tìm
được một người như vậy thì đừng nên dễ dàng chia tay.” nói đến đây, cậu
im lặng giây lát, sau đó hạ thấp giọng, giống như đang tự nói với chính
mình, “ Có điều là, người ta chỉ nhận ra điều này khi người ta đã đánh
mất nó.”