Tin về cái chết của
hòa thượng Đức Bình có ảnh hưởng lớn đến tâm trạng Mông Thiếu Huy. Nghe
La Phi báo tin xong, mặt cậu không giấu nổi vẻ kinh ngạc và đau thương,
thậm chí còn lặng người đi mấy phút liền không nói nên lời. Mặc dù thời
gian tiếp xúc chưa nhiều, nhưng hòa thường Đức Bình đã để lại trong lòng Mông Thiếu Huy ấn tượng rất sâu sắc, điều này không chỉ bởi phong độ và khí chất nho nhã điềm đạm của hòa thượng Đức Bình, mà quan trọng hơn là cảm giác trong mỗi lần giao tiếp. Đối với Mông Thiếu Huy thì La Phi và
hòa thượng Đức Bình đã trở thành hai người đáng tin cậy nhất trên hòn
đảo cô quạnh này, nhưng hai sự tin cậy này lại hoàn toàn không giống
nhau. La Phi có một óc quan sát nhạy bén, đang dần từng bước đưa cậu
tiến gần đến chân tướng sự thật mà cậu đang đi tìm; còn hòa thượng Đức
Bình thì tuy chưa một lần có ý định vén bức mây mù trong lòng cậu, nhưng ông ấy luôn đem lại cho cậu một cảm giác thư thái, giải tỏa được áp lực trong lòng.
Chẳng hạn như con chim biển mà hòa thượng Đức Bình
tặng cho cậu, Mông Thiếu Huy không rõ đối phương liệu có thâm ý gì qua
hành động này không, nhưng cậu rất thích ở bên con chim đó, cậu chăm sóc nó rất cẩn thận, trong quá trình này, cậu luôn cảm thấy tâm trí mình
bình thản hơn rất nhiều.
Nhưng giờ đây người đó bỗng ra đi, Mông
Thiếu Huy không khỏi có chút hụt hẫng, vả lại, cậu cũng đâm ra lo lắng
về vấn đề sau đây, nên trong khi nói chuyện cậu cũng vì thế mà tỏ ra áy
náy: “Cái chết của hòa thượng Đức Bình, liệu có liên quan đến việc mà em đang đi tìm lời giải hay không?”
“Rất có thể, nhưng lúc này chưa thể khẳng định được.” La Phi trả lời nước đôi. Anh cũng không nói nhiều về tình tiết trước và sau cái chết của hòa thượng Đức Bình, vì anh biết rằng, có những chuyện sẽ chỉ đem lại nỗi hoang mang và áp lực lớn hơn
đối với cậu thanh niên đang đứng trước mặt mình mà thôi, trước khi xác
định điều đó là cần thiết hay không, thì việc giữ kín vẫn tốt hơn.
“Hòa thượng Đức Bình, quả thực là một người tốt.” Tôn Phát Siêu đứng bên
cạnh xúc động thốt lên, “Trước khi xuất gia tu hành, ông ấy là một người nhiệt tình có tiếng trên đảo, ai có khó khăn gì tìm gặp ông ấy, chưa
bao giờ ông ấy thoái thác cả. Sau khi xuất gia, càng là một tấm lòng bồ
tát, hơn chục năm nay, thử hỏi nhà nào mà không mời ông ấy cúng tế cho?
Ông ấy rất chu đáo, không màng gì đến thù lao. Lạ thật, một người như
thế ai lại nỡ tâm đi hại người ta nhỉ? Thương thay cho ông ấy nửa đời
người đi cầu siêu cho người khác, đến lượt mình quy tiên, ai là người
cầu siêu cho ông ấy đây!”
“Thi thể hòa thượng Đức Bình còn ở miếu thờ chứ? Tôi phải đến đó xem, cho dù là đến thắp cho ông ấy tuần hương
thôi cũng được.” Những lời nói vừa rồi của Tôn Phát Siêu đã gợi lại nỗi
lòng Mông Thiếu Huy, cậu nói với La Phi về suy nghĩ của mình.
“Không được.” La Phi lắc đầu nguầy nguậy, “Những ngày này tốt nhất em không nên ra ngoài.”
“Tại sao?” Mông Thiếu Huy ít nhiều cảm thấy khó hiểu về yêu cầu này.
“Tôi lo hiện nay em đang gặp nguy hiểm.” La Phi đắn đo một lát, cảm thấy nói ra sự thật vẫn tốt hơn, “Nếu trong hàng loạt những chuyện đã xảy ra,
mục đích của hung thủ là để ngăn cản không cho em biết những bí mật
trước đây, vậy thì hắn cũng có thể nghĩ tới việc áp dụng một biện pháp
trực tiếp hơn để khỏi phải lo lắng về sau nữa.”
Mông Thiếu Huy
đâu có chậm hiểu, cậu lập tức hiển ra ngay hàm ý ẩn chứa trong câu nói
của La Phi: “Ý anh là, hắn có thể sẽ giết em?”
“Đúng thế.” La Phi gật đầu, “Nếu tôi là hung thủ, ít ra tôi cũng cân nhắc điều này.”
Mông Thiếu Huy thấy lạnh cả sống lưng, nhưng ngay sau đó lậu lắc đầu tự an
ủi: “Nhưng mà ban ngày ban mặt, muốn giết một người đâu có dễ thế? Vả
lại, nếu có anh đi cùng thì sao?”
Lời nói của Mông Thiếu Huy hẳn
nhiên là có ý tin tưởng vào anh, La Phi không khỏi ngầm thở phài và có
phần xấu hổ. Nếu Mông Thiếu Huy biết được hòa thượng Đức Bình gần như bị giết hại ngay trước mắt mình, thì không biết cậu ta sẽ nghĩ gì? Bất
luận thế nào, nhất định phải nói cho cậu ta hiểu được tính chất nghiêm
trọng của sự việc, La Phi nghĩ ra một ví dụ có sẵn.
“Em quên sự việc tối qua rồi hay sao? Tên hung thủ giấu mặt đó lợi hại hơn em tưởng tượng rất nhiều.”
“Anh muốn nói đến vụ ngộ độc? Lẽ nào đó không phải là một tai nạn, mà là có
người muốn đầu độc chúng ta?” Mông Thiếu Huy trợn mắt ngạc nhiên, điều
này thật đáng sợ!
“Chỉ là một giả thiết, nhưng cẩn thận vẫn hơn.” La Phi cũng không muốn làm cho cậu thanh niên quá căng thẳng, nên tiện
thể an ủi cậu vài câu.
Mông Thiếu Huy không nói gì, xem ra, cậu đã từ bỏ ý định đi ra ngoài.
La Phi trở về phòng mình, so với tâm trạng phấn chấn lúc ra đi vào buổi
sáng, tâm trạng anh lúc này hẳn nhiên là buồn rầu. Một manh mối quan
trọng nữa lại bị cắt đứt, con đường dẫn tới lời giải lại bị bao phủ một
lới mây mù đen kịt. Nhưng kì lạ thay, hình như anh lại cảm thấy nhẹ nhõm vì điều đó.
Khi La Phi ý thức được cảm giác này của mình, thoạt
tiên anh ngẩn người ra, ngay sao đó đã hiểu được lí lẽ trong đó: mỗi khi anh cảm thấy hoang mang, thì trên đảo lại bình yên trong chốc lát; trái lại, hai vụ án gần đây đều xảy ra vào lúc anh đã tìm ra được manh mối,
chuẩn bị lần theo manh mối để phá án. Như vậy, tính đến thời điểm này,
đối thủ của anh mới là kẻ nắm thế chủ động trước diễn biến của toàn bộ
sự việc, còn anh thì tuy đã có nhiều bước đột phá, nhưng vẫn không thoát ra được khỏi thế bị động.
La Phi không thể không chấp nhận tình
trạng này, điều đó khiến anh bực bội, nhưng không vì thế mà gây cản trở
cho tư duy của anh, trái lại càng làm anh có thêm ý chí.
Cứ đến
đi! Vòng đua tiếp theo đã bắt đầu! Anh trộm nghĩ vậy, vừa là để lên dây
cót cho bản thân, cũng là để tuyên chiến với đối thủ.
Ăn trưa
xong một lát, La Phi quyết định ra ngoài đi dạo. Trong lúc mây mù trùng
trùng, một người vùi đầu suy nghĩ chẳng có mấy tác dụng, anh cần trao
đổi với người dân trên đảo, trong lúc thả lỏng tư duy của não bộ, anh hy vọng có thể lần ra được manh mối nào đó có giá trị.
Tin hòa
thượng Đức Bình chết chả mấy chốc đã lan đi khắp đảo nhỏ. Mấy vụ án liên tiếp xảy ra không khỏi khiến người dân trên đảo hoảng loạn, đã thế bóng đen trên “Dốc quỷ ám” lại xuất hiện trở lại sau mười tám năm, càng thêm vào sự hoảng loạn ấy màu sắc ma quỷ đáng sợ.
Đối với những người dân tuổi đã cao, trận sóng thần năm ấy đã để lại trong họ một kí ức và
nỗi đau sâu sắc, sự sợ hãi và lo lắng lúc này cũng thực tế hơn một chút. Cách giải thích mà phần đông trong số họ chấp nhận là: do một nguyên
nhân nào đó mà đã quấy rầy những vong linh đang yên nghỉ ở dưới mộ, vì
thế hồn ma lại hiện về, để trừng phạt những người đắc tội với họ. Dựa
vào con người của Tiết Hiểu Hoa lúc còn sống, cộng với việc ông ta là
người chết đầu tiên, trong nhà lại gặp hỏa hoạn, nên người người cho
rằng ông ta chính là thủ phạm đã chọc giận các vong linh. Còn đối với
cái chết của Chu Vĩnh Quý và hòa được Đức Bình, thì không có lời giải
thích nào khiến người ta tâm phục khẩu phục, nhất là hòa thượng Đức
Bình, thường ngày luôn được mọi người ca ngợi, cái chết của ông ấy đã
khiến mọi người hoang mang và sợ hãi hơn cả.
Sau đó có người biết được hòa thượng Đức Bình đã đón nhận cái chết không hề giãy giụa, từ đó lại có một cách giải thích khác: việc hòa thượng Đức Bình chết trước mộ vong linh, thực ra là một hành vi tuẫn táng, mục đích là để cầu siêu
cho những hồn ma không được yên nghỉ. Cách giải thích này đúng là phần
nào an ủi được lòng người, vì thế nó nhanh chóng lan truyền trên đảo.
Tất nhiên, cũng có một bộ phận đáng kể, nhất là những cư dân trên đảo tuổi
còn trẻ, họ không tin vào những chuyện ma quỷ. Có người cho rằng, đây là một vụ án mạng liên hoàn đã được tính toán rất kỹ, giống như trong phim ảnh, trên đảo nhất định đã xuất hiện một tên sát thủ biến thái có chỉ
số IQ khá cao nào đó; cũng có người cho rằng chỉ là do trùng hợp ngẫu
nhiên, Tiết Hiểu Hoa ngã chết, Chu Vĩnh Quý bệnh tim tái phát, hòa
thượng Đức Bình viên tịch, đây là những việc hết sức bình thường, ít ra
trong mắt họ, chưa có bằng chứng xác thực nào chứng minh ba người này đã bị giết hại. Lời đồn về bóng đen trên “Dốc quỷ ám”dường như không nằm
trong phạm vi cân nhắc của bọn trẻ, dẫu sao khi bóng đen xuất hiện ngày
ấy, chúng vẫn còn bé, không có ấn tượng sâu sắc gì về chuyện này. Còn
bóng đen mới xuất hiện gần đây? Đó chỉ là lời nói một phía của Phó Ngọc
Trụ, trên đảo chưa có người thứ hai trông thấy.
Điều khiến La Phi đặc biệt chăm chú là, trong quá trình anh đến gần chục xóm làng và nói
chuyện với hàng chục người dân trên đảo, rất ít người liên hệ sự kiện
hoàng loạt người chết với sự có mặt của Mông Thiếu Huy trên đảo này. Chỉ có một số người nhắc đến mối quan hệ giữa “người phụ nữ ôm con” và Mông Thiếu Huy, nhưng cũng không xác thực cho lắm, hỏi kĩ ra, mới hay là do
nghe được từ miệng của vợ Tôn Phát Siêu.
Điều này cho thấy trên
đảo hầu như không ai biết về những việc xảy ra trong thời thơ ấu của
Mông Thiếu Huy (dĩ nhiên, không loại trừ khả năng có người biết nhưng cố tình che giấu). Vì thế, việc truy tìm manh mối các vụ kì án bằng việc
hỏi thăm mọi người trở nên rất khó khăn. La Phi vẫn cứ phải bắt đầu từ
bản thân vụ án, để trong quá trình mở ra điều bí mật của nhiều năm về
trước, cũng đồng thời giải mã được ẩn số đằng sau hàng loạt những sự
kiện này.
La Phi đi lòng vòng cho đến khi trời tối mới trở về chỗ trọ. Anh xem đồng hồ, bây giờ là khoảng sáu giờ tối, kể cũng không muộn cho lắm. Nhưng dọc đường về, các nhà dân đã đóng cửa từ lâu, rất ít
người đi ngoài đường. Cho thấy, hoàng loạt những vụ việc xảy ra đã ảnh
hưởng đến cuộc sống bình thường của người dân.
Khi đang ở trong trạng thái sợ hãi, người ta luôn luôn sợ màn đêm buông xuống.
Tính ra, đâu là đêm thứ năm La Phi đến đảo Minh Trạch. Đêm nay, sẽ lại xảy ra những gì đây?